Phạm Đức Nhì
Wild flowers by Mario Zampedroni
Hoa dại
(Tâm sự một nhà thơ)
Tôi là loài hoa dại
mọc bên đường
tỏa sắc hương
dịu lòng những ông bố trên đường đến xưởng
những bà mẹ đi thăm ruộng
trở về
tôi thêm nét vui tươi cho cô gái quê
xách làn đi chợ
các cô cậu học trò
mặt mày hớn hở
cười với tôi mỗi buổi đến trường
tôi đứng đây
mở lòng đón gió bốn phương
để thêm sắc
thêm hương
cho người đời thêm đẹp dạ
bạn đừng tưởng đời tôi êm ả
như mặt nước hồ
tôi đã bao phen nghiêng ngả
trước những trận gió to
có lúc thân tôi xác xơ
tả tơi từng cánh
lá rụng phấn bay lịm dần trong đêm lạnh
nhưng nghĩ đến ngày mai
tôi gượng dậy mỉm cười
tuy nhiên nếu lúc này bạn ngỏ ý mời tôi
đến một ngôi nhà sang trọng
dành cho tôi chỗ ngồi ấm cúng
có kẻ chăm lo trẩy lá tỉa cành
tôi vẫn lắc đầu nhìn dưới chân mình
mảnh đất nhỏ tôi vô cùng yêu mến
tôi sống không phải để riêng ai âu yếm
sắc hương này
tôi muốn sẻ chia
cho tất cả mọi người
từ em bé ngây thơ
đến các cụ già trăm tuổi
và nếu nơi đây
nước dâng bão nổi
tấm thân này
tan nát cuốn muôn nơi
tôi vẫn vui
bởi phấn nhụy của tôi
sẽ mọc lên
trăm ngàn cây hoa mới
Bệnh nan y
Bác sĩ khám tổng quát
cho nhân viên một công ty
thấy đa số mắc một chứng bệnh lạ kỳ
bệnh Teo Hòn Dái
người bệnh ăn ngủ ỉa đái
vẫn bình thường
không nhiễm trùng, không sốt, không nhức xương
không đau bắp thịt
đi đứng nằm ngồi
cũng giống như bao người khác
chỉ thỉnh thoảng trong lúc làm ra và giới thiệu sản phẩm
mặt lại tái xanh
tim đập nhanh
mắt nhìn quanh lấm lét
lúc ấy hòn dái teo đét
chỉ bằng hạt tiêu
trên người
mồ hôi
vã ra như tắm
công ty ấy không sản xuất hàng công nghệ
không kinh doanh hàng ăn
mà chỉ làm ra tượng, tranh
và nhiều mặt hàng liên quan đến chữ viết
đó chính là Hội Nhà Văn
nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Phạm Đức Nhì
Nguồn: Tác giả gửi