Đặng Kim Côn

Nhà thơ Đặng Tấn Tới
Vừa rảnh rỗi các công việc xếp các môn sinh thi đấu cho đêm võ đài tại Thành Bình Định, tôi nhờ chủ nhà trọ dẫn đi thăm các vườn cảnh quanh đây. Một trong những nhà có chơi bonsai được giới thiệu chủ nhân là anh Đặng Tấn Tới, tôi hân hoan bắt tay anh, chờ cho người quen giới thiệu đôi bên, tôi nói thêm:
– Tôi thích bonsai, muốn xem để học hỏi, không ngờ chủ nhân là anh Tới, một tác giả thơ, tôi có đọc qua trước 75.
Anh Tới có vẻ giật mình, dè dặt nhìn tôi (thật nhanh, loáng một cái chắc là quan sát hết từ đầu đến chân). Tôi cười thầm trong bụng, ở đây tôi nghênh nghênh ngang ngang là một võ sư hướng dẫn môn sinh tham gia võ đài theo lời mời của huyện nhà, coi như là một khách mời danh dự, được ngước mắt ngẩng cao đầu, quan này quyền nọ bắt tay bắt chân, chứ còn ở quê tôi, vào thời điểm đầu thập niên 80, một bước ra khỏi nhà tôi cũng ngó trước ngó sau, cũng e dè, sợ sệt, nên tôi rất hiểu tâm trạng bất an của anh Đặng Tấn Tới lúc này.
(more…)