Điệp-Mỹ-Linh

Từ khách sạn bước ra, Thuật, hướng dẫn viên du lịch, phát ngôn bằng Anh-ngữ rất nặng giọng:
– Xin quý vị vui lòng đợi thêm giây lát.
Không ai đáp lời Thuật. Thuật quay trở lại khách sạn. Nhìn theo Thuật, Bảo-Trân mới để ý một hàng bán bánh cuốn bày bán ngay trên lề đường, cách khách sạn một căn nhà ngói mái đã chùng xuống thật thấp. Phía bên kia, cùng lề đường với khách sạn, là một tiệm ăn lụp xụp, bên trong chỉ vài cái bàn gỗ cũ kỹ và mấy cái ghế đẩu thấp lè tè. Vì trước tiệm không có bảng hiệu, Bảo-Trân không biết tiệm ấy bán những gì. Bất ngờ, từ trong tiệm, một người đàn bà đứng tuổi, mình khoác chiếc áo len màu nâu sậm, đầu chít khăn mỏ quạ, bưng một xô nước đổ tạt ra lề đường rồi quày quả đi vào. Bảo-Trân thấy mấy cọng phở vụn nằm chơ hơ trên vỉa hè sau khi nước chảy xuống lề đường. Lúc này Bảo-Trân mới thấy dọc lề đường, lẫn với rác rến, là một giòng nước đen ngòm, trông có vẻ sền sệt. Người đàn bà lúc nãy trở ra, tay cầm cái chổi nhỏ, hơi khom người, quét nhè nhẹ trong dòng nước sền sệt. Từ nãy giờ dòng nước đọng nên không bốc mùi. Bây giờ, trong khi người đàn bà quét, lùa rác đến ranh giới giữa tiệm phở và mini khách sạn thì những người ngồi trong xe đều kín đáo bịt mũi và miệng để tránh bớt mùi hôi do dòng nước bẩn bị khuấy động, bốc lên. Vài người ngoại quốc đề nghị anh tài xế đóng cửa kính xe lại, mở máy lạnh; nhưng vì anh không hiểu nên chỉ cười. Bảo-Trân tính dịch giùm, nhưng vì bổn tính nhút nhát, khiêm nhường nên thôi.
(more…)