Archive for the ‘Khuất Đẩu’ Category

Khuất Đẩu
(tặng nhà thơ Hoàng Hưng)


Chân dung Khuất Đẩu
Võ Hồng Ngọc

Cùng với cái lạnh hiu hiu của đất trời lúc giao mùa, là cái lạnh thiên thu do cái chết của chị bạn tôi từ bờ tây nước Mỹ đưa tới. Chị cùng tuổi với tôi, phải nói con số 80 rất tròn và rất đẹp.

Vài năm gần đây, những người thân quen đi vào cõi trời quên khá nhiều. Có buồn đấy, nhưng mà buồn chút chút vậy thôi, chứ không có gì lo vì chưa đến lượt mình. Có nghĩa rằng đau tim, đau phổi, đau gan… đương nhiên là phải chết. Chứ đau lưng vì cái cột sống thoái hóa thì hãy còn lâu.

Nhưng khi nhận được tin chị bạn qua đời vì tuổi già, tôi giật thót mình, cảm thấy cái chết đã đứng sát ở sau lưng tự lúc nào rồi. Có vẻ như nó vừa vỗ nhẹ lên vai tôi, và khi tôi quay lại, nó ra dấu bảo sắp đến cái thời khắc cuối cùng của mày rồi đó. Hãy thu xếp nhanh nhanh lên.
(more…)

Kẻ lạ

Posted: 24/12/2018 in Khuất Đẩu, Truyện Ngắn

Khuất Đẩu

1.
Bỏ chiếc khung xe đạp chưa sơn xuống thềm nhà, anh ôm con búp bê bằng nhựa, ngồi chờ. Đây là con búp bê anh mua được với một cái giá gần như cho không trên đường phố Sài Gòn sau ngày Miền Nam giải phóng. Đương nhiên nó không đẹp như búp bê của Nga, nhưng vẫn đẹp hơn những búp bê bằng gỗ hay đất sét ở Hà Nội. Chân tay nó hồng hào, mũm mĩm, mà mắt lại biết nhắm biết mở nữa. Để nằm là nó ngủ, để ngồi là nó thức. Nhất định con gái anh sẽ reo lên, bố ơi, bố ơi, con yêu bố lắm. Và vợ anh, chắc chị sẽ ôm lấy anh mừng mừng tủi tủi. Chị sẽ khóc, khóc nghẹn ngào vì mừng vui chứ không phải vì lo sợ, như 5 năm trước khi tiễn anh lên đường đi B.
(more…)

Khuất Đẩu

Bà tôi thường than thở, hết một nửa cơ nghiệp của nhà này đã tan tành theo sách. Một nửa cơ nghiệp nói cho to, cho xứng với nỗi đau tiếc của của bà, chứ thực ra chỉ vài trăm cuốn sách của ông tôi thôi. Có điều, đó không phải là những quyển sách bèo nhèo giấy rơm thô kệch, đang tràn ngập trong các hiệu sách, trong trường học và trong thư viện. Chưa nói tới nội dung, chỉ mới lật qua vài trang mờ nhoẹt vàng đục với những con chữ ốm o đói khát như những người bị sốt rét rừng là đã thấy chán lắm rồi.
(more…)

Khuất Đẩu

Đã đăng: Xiếc của người | Xiếc của con

Blue Circus
Blue circus
Marc Chagall

Con đường đất mà người bộ hành xa lạ đang đặt những bước chân bồi hồi, giống như một con trăn dài bất tận, nó lặng lẽ trườn mình qua những thôn xóm với những cau, những chuối, những rặng tre, những mái nhà… tưởng chừng là giống nhau nhưng có ở quê ra mới biết mỗi làng mỗi khác. Chẳng những khác về mức độ giàu nghèo, về phong tục tập quán, mà còn khác về cái mùi vị rất riêng của từng làng. Không phải mùi hoa bưởi hoa cau trong những đêm trăng, cũng không phải mùi trầm nhang trong những ngày tết, mà có khi là mùi bột chua chua của những lò bánh tráng, mùi hèm nồng nồng của các lò rượu, mùi đậu chín thơm béo của các lò ép dầu…
(more…)

Khuất Đẩu

Đã đăng: Xiếc của người

Blue Circus
Blue circus
Marc Chagall

Cái chết của chị Mị Lan gây cho tôi một nỗi kinh hoàng hơn cả cái chết của con ngựa. Đầu tiên tôi mong sao có một phép lạ, như người ta thường cầu mong trong những khi tuyệt vọng, từ bàn tay thần diệu của các bác sĩ đang mổ xẻ khâu vá cho chị trong phòng lạnh. Phải chi hôm ấy chị đừng để tóc bay như mây chiều mà đội mũ cẩn thận, thì cái hộp sọ mỏng manh ấy đã không bị nứt khiến chị phải hôn mê. Lại còn xương cổ bị gãy, xương chân bị vỡ thì đến ông Trời kia cũng không cứu được chị nữa là bác sĩ!
(more…)

Khuất Đẩu

Blue Circus
Blue circus
Marc Chagall

Chợ nằm bên bến sông, nhưng không trên bến dưới thuyền mà chỉ có một con đò rách do một ông lão lái. Một năm chỉ có mấy tháng mưa lũ là có khách, còn thường ngày, người ta cứ việc xắn quần lên mà lội. Chợ phiên của làng nên dọc một hàng dài trước chợ ưu tiên cho những gánh cốm đặt kề nhau san sát. Rồi hàng gốm, hàng thổ sản, hàng cá, hàng mắm đều bày ra giữa trời, dưới những tàn cây. Chỉ có hàng xén là được kê lên cao trên sạp bằng tre trong những chiếc lều xiêu vẹo. Những cô gái đẹp thường là chủ hàng, bán được ít lâu các cô theo chồng, để lại không ít ngẩn ngơ cho một vài ai đó.
(more…)

Khuất Đẩu

khuat_dau-dinh_cuong
Chân dung Khuất Đẩu
dinhcuong

hai giờ sáng, Lữ Quỳnh báo tin
anh đã đi vào cõi vô cùng!
cõi mà Trang tử bảo ta thấy xanh xanh ấy
chỉ vì nó bao la sâu thẳm
cũng có thể gọi đó là cõi mộng
nơi anh thường lạc bước lãng du
(more…)

Khuất Đẩu

cong-hoa-xa-hoi-chu-nghia-viet-nam-hung-manh
10 cháu bé lần lượt có tên “Cộng, Hòa, Xã, Hội, Chủ, Nghĩa, Việt, Nam, Hùng, Mạnh”
do Bộ Công an đặt trong giấy khai sinh.
(Ảnh: Nhị Tiến)

Đây không phải là khẩu hiệu chào mừng 70 năm thành lập nhà nước CS tự xưng, mà là tên của 10 em bé bị bán sang Trung Quốc được ông bạn bốn tốt trao trả lại và được bộ công an chính thức đặt tên trong giấy khai sinh.

Chuyện xảy ra đã bốn năm rồi, giờ nhân dịp tổng bí thư Tập Cận Bình qua thăm Việt Nam, các báo mới được phép đưa tin.
(more…)

Khuất Đẩu

ISIS-execution

Khi trông thấy những đao phủ thủ của cái gọi là các tổ chức nhà nước Hồi giáo IS tự xưng bịt mặt hành quyết những con tin vô tội và cảnh bọn chúng hò reo dưới lá cờ đen của quỷ, tôi biết rằng ngày ấy sẽ tới.

Ngày mà, không chỉ một vài con tin mặc áo màu lửa bị chặt đầu, bị thiêu sống hay bị xe tăng cán qua. Mà có thể là hàng trăm, hàng ngàn.

Ngày mà, không riêng gì ở sa mạc Syria nắng cháy, ở Iraq đổ nát. Mà có thể ở mọi nơi mọi lúc trên khắp trái đất..

Ngày mà sự yên bình, sự ngây thơ và cả sự lãng mạn bị xé toạt, bị giẫm đạp.

Ngày mà cả thế giới sững sờ, kinh hãi.
(more…)

Khuất Đẩu
Kính tặng một độc giả ẩn danh

rat_king

…Rồi đó phân hạng chuột, phong quan chức. Chẳng mấy chốc đã lập nên nhà nước chuột…
(trích Vua chuột của KD)

…Giờ là mùa thu, nhà nước chuột bèn tổ chức ăn mừng ngày lập nước thật to, trước là để khoe cái công lớn ăn cướp kho thóc, rồi công đánh thắng thằng giặc mèo, sau là để chuẩn bị tôn vua mới.

Cả vạn lính chuột từ các xó nhà, hóc tủ, gậm giường, chuồng heo, chuồng bò, các ống cống thúi ình, từ những con chuột nhắt bé loắt choắt đến những con chuột cống to kềnh ghẻ chóc lở lói đầy mình, tất cả đều răm rắp nghe hiệu lệnh.
(more…)

Khuất Đẩu

meo_chuot

Trong lịch sử phim hoạt hình của Hollywood, ngoài vịt Donald, chuột Mickey, còn có mèo Tom và chuột Jerry cũng nổi tiếng không kém.

Mèo Tom, to đầu mà dại, rất ngờ nghệch vụng về.

Chuột Jerry, bé loắt choắt nhưng lém lỉnh tinh khôn.

Hàng trăm tập phim, chưa có tập nào mèo Tom thắng được chuột Jerry.

Tom than thở với đám họa sĩ: “Ta, dẫu sao cũng là vua mèo, các anh cứ để ta thua hoài cái thằng oắt con Jerry, thì còn ra cái thể thống gì!”
(more…)

Khuất Đẩu

syrian_boy
Ảnh: Independent

Một bức ảnh gây xúc động thế giới. Xúc dộng vì mái tóc đen mướt của em. Vì chiếc áo đỏ, quần xanh em mặc. Vì đôi giày em mang. Cứ như em vừa ăn mừng sinh nhật thứ ba cùng bố mẹ. Và nhất là cái dáng em nằm nghiêng nghiêng trên bờ cát. Nếu không có những ngọn sóng lừng lững đang tiến vào bờ, cứ tưởng như em đang nằm ngủ.

Mà em đang ngủ thật, một giấc ngủ dài không bao giờ thức dậy nữa.

Từ bức ảnh này, người ta ồn ào lên tiếng nguyền rủa bọn buôn người, kết án chính phủ các nước giàu có châu Âu đã không tìm cách giải quyết cuộc khủng hoảng di cư tồi tệ. Đài truyền hình Việt Nam cũng lớn tiềng, bảo phải tìm cho ra cội nguồn của cuộc khủng hoảng nói trên, truy tìm thủ phạm của những kẻ đã khiến hàng vạn người liều chết vượt biên.
(more…)

Khuất Đẩu

sai_gon_1960s

Tố Hữu, nhờ những bài thơ siêu nịnh mà lên đến chức phó thủ tướng thứ nhất. Nịnh Stalin, nịnh Bác. Trong bài Ta đi tới, Sài Gòn được ông gọi là “thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng”. Gọi trong thơ cũng được thôi, nhưng sau 1975, người ta bắt cả nước, nhất là người miền Nam cũng phải gọi như thế.

Từ đó, thành phố thay tên đổi họ, cũng như ông cụ đã bỏ tên Nguyễn Sinh Cung để lấy tên Hồ Chí Minh. (sao không lấy tên Nguyễn Ái Quốc?!)

Tên mới, dù không đẹp bằng “hòn ngọc viễn đông”, nhưng cũng óng ánh, lóng lánh. Khốn nỗi khi nói về thành phố này, người ta vẫn gọi là hang ổ của Mỹ ngụy. Và, tất cả những gì xấu xa dơ bẩn nhất đều đổ trút hết cho Sài Gòn. Như đĩ điếm, cướp giật, xì ke ma túy…Trong khi những gì sang trọng bề thế đều rực rỡ mang tên Bác.
(more…)

Khuất Đẩu

tranh_co_dong_sinh_nhat_ho_chi_minh_125

Buồn, vì một người đã đi qua 3 đại dương và đặt chân lên 30 nước, một người có đến những 173 tên, bí danh, bút danh, đã chết đến những bốn mươi sáu năm rồi mà vẫn chưa được về với đất. Trong di chúc, ghi rõ xác phải đốt đi tức là hỏa táng, và tro xương được chôn trên một ngọn đồi ở vùng Tam Đảo, Ba Vì…

Thế nhưng, nhân danh Đảng, người ta vẫn cứ đem xác ra ướp như Lênin để rồi sáng đưa lên khỏi hầm, chiều đưa xuống, cứ như mọc rồi lặn, bảo rằng như thế là thể hiện lòng biết ơn của toàn Đảng, toàn quân và toàn dân.*
(more…)

Khuất Đẩu

xe_cong_nong

Xịt khói tùm lum như cháy nhà, nổ cành cạch, cành cạch, ấy là xe công nông.

Cụ thể là: lấy máy nổ của máy cày tay, gắn vào một cái thùng có bánh xe, thêm một cái vô lăng, thế là làm nên một sự cải tiến tuyệt vời hơn cả xe cải tiến.

Công nông là gọi theo ý Đảng, còn nôm na gọi là xe cọc cạch.

Bốn anh em họ nhà Vẹm sau một cuộc họp gia đình, thấy rằng thời đại công nghiệp hóa mà cứ con trâu đi trước cái cày theo sau là tụt hậu, bèn bán trâu cộng thêm tiền bán ruộng, tậu một chiếc công nông.
(more…)

Khuất Đẩu

viet_minh

Mẹ tôi, nhuộm răng đen. Như cô tôi, bà tôi. Một màu đen như tóc mọc trên đầu, như áo quần họ mặc. Chính hàm răng ấy đã nhai những hạt cơm trắng đầu đời mớm vào miệng tôi. Như chim cánh cụt mớm mồi cho con của nó. Nhớ về mẹ, tôi nhớ nhất hàm răng đen của bà.

Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.
Hình dáng me tôi chửa xóa mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước dậu thưa.

(more…)

Khuất Đẩu

30_thang_tu

Tháng tư, giống như sốt rét kinh niên, cứ đến cữ (chứ không phải đến hẹn), lại đến. Ai đã từng bị cơn sốt này hành hạ, đều cảm thấy cái lạnh không phải của đất trời, mà là của quỷ ma, của những xác chết chưa chôn, của mồ hoang mả lạnh, lạnh từ trong xương cốt lạnh ra, không chiếu chăn nào làm ấm được.

Bốn mươi năm qua rồi mà ai may mắn sống sót, đến nay, răng vẫn cứ đánh vào nhau lập cập.

Người ta đã từng đặt tên là tháng tư đen, nghĩa là tháng của số phận đen đủi, không phải số phận của một người mà của nhiều triệu người, bỗng dưng bị quỷ ám.
(more…)

Khuất Đẩu

ganh_con_chay_loan

Thủa ấy, thế hệ chúng tôi thường ca cẩm đầu thai nhầm thế kỷ!. Cái thế kỷ mà chúng tôi ngán ngẩm là thế kỷ hai mươi, với thế chiến thứ nhất, thế chiến thứ hai, rồi chiến tranh lạnh, chiến tranh qui ước và cuộc nội chiến lê thê suốt hai mươi năm dài.

Kêu trong chán nản, trong hờn dỗi nhưng không tuyệt vọng. Vì còn kêu được kia mà. Chỉ có một chút tấm tức, sao không được sinh ra trong những thế kỷ yên bình. Có nghĩa rằng, dù thế nào chăng nữa, thì được sinh ra làm người vẫn hơn là không được sinh ra.

Khác hẳn với những đứa trẻ sinh ra trong tháng tư, bảy lăm, sau chúng tôi một thế hệ. Chúng không kêu mà hỏi: sinh chúng tôi ra làm gì?
(more…)

Khuất Đẩu

le_hoi_chu_dong_tu_tien_dung

Không ở đâu những bậc thầy nặn và bóp đạt đến mức thượng thừa như các nhà viết kịch và nhà giáo dục ở Việt Nam.

Thời chống Pháp, không bột, không đất sét, ngay cả một chút khí trời cũng không, vậy mà họ vẫn nặn ra được một Lê Văn Tám biến mình thành cây đuốc sống, thiêu hủy cả một kho xăng lớn của giặc ở Nhà Bè.

Chú được dựng thành kịch, viết thành thơ, được đưa vào trường học để không những các bé con, mà cả dân tộc noi gương chú sẵn sàng chết ngu chết ngốc chết oan chết uổng cho những kẻ xúi dại ngày nay đang ngất ngưởng trên ngôi cao này nọ.
(more…)

Khuất Đẩu

tranh_thanh_giong

Thánh Gióng là một huyền thoại, nghĩa là không có thật, dù rằng ở làng Gióng, dân làng đang cất giữ một hòn đá mà người ta tin rằng có in dấu chân của cậu. Không có thật, nhưng ai cũng thích câu chuyện một cậu bé lên ba chưa biết nói, khi nghe vua gọi ai có tài ra giúp nước, liền thưa mẹ xin đi. Rồi khi ăn hết ba nong cơm, một vại cà và uống nửa giếng nước, cậu bỗng vươn mình to cao, nhảy lên ngựa sắt, cầm roi sắt, xông ra trận. Dẹp xong giặc, cậu liền cỡi ngựa bay về trời.
(more…)

Khuất Đẩu

isis_child_soldiers

Mới đây, phiến quân Hồi giáo IS đưa lên mạng, hình ảnh một đao phủ thủ trẻ con đứng bên cạnh một người Israel sắp bị hành quyết. Nhìn thấy cảnh đó tôi thật rụng rời. Không phải vì cái đầu của một người vô tội sắp rời khỏi cổ, mà vì sự ác độc của cái gọi là các nước Hồi Giáo tự xưng IS, khi biến một đứa trẻ thơ ngây thành kẻ giết người lạnh lùng.

Trước đó, trong nhiều clip, chúng đã tập cho trẻ con làm quen với máu bằng cách lùa bọn trẻ đi xem những cảnh hành quyết. Có một đứa bé mới biết đi đã được người cha chỉ cách đá vào cái đầu tươm máu vừa mới rơi xuống đất. Rồi cảnh chúng ném đá vào những cái thây không đầu đang bị đóng đinh thay cho trò chơi ném lon quen thuộc.
(more…)

Khuất Đẩu

canh_dong_tha_dieu

Giờ đang là mùa xuân. Một mùa xuân phương nam đầy nắng và gió. Nắng thì trong veo, rực rỡ suốt một ngày dài. Nhưng gió, mãi đến chiều, khi tóc và áo em bay, mới biết là gió đã về.

Gió thơm mùi nắng, mùi biển, gió khỏe mạnh và nghịch ngợm. Gió đi qua những mái lầu, những cao ốc, rượt đuổi nhau trên những con phố dài trước khi nhẹ nhàng nâng những cánh diều lên cao vút.

Diều là của tuổi thơ.

Diều mang niềm nhớ.
(more…)

Khuất Đẩu

don_ha_cay_xanh

Tháng ba năm xưa, hết gãy súng đến không cho dùng súng*, cái tháng ba ôn dịch mất Đà Nẵng rồi mất Gạc-ma.

Giờ đến chặt cây và sụp giàn giáo!

Cây ở Hà Nội, cũng như ở Sài Gòn, được trồng từ những trăm năm trước. Trên những con phố chân dài, những hàng cây lá xanh gần với nhau, tạo nên những vòm xanh dịu mát cho bao thế hệ, bất ngờ bị đốn ngã không thương tiếc. Cứ như năm 1979, anh hàng xóm anh anh em em ngọt xớt bỗng dưng tát vào mặt sáu cái liên tiếp nảy đom đóm, bảo là để “dạy cho một bài học”.
(more…)

Khuất Đẩu

ly_quang_dieu_tribute
Lý Quang Diệu (1923-2015)

Cả thế giới đang nói về một ông già chín mươi mốt tuổi vừa nằm xuống. Nói với tất cả lòng kính phục và ngưỡng mộ: quốc phụ Lý Quang Diệu.

Ông là người gốc Quảng đông, đã bốn đời trôi dạt đến hòn đảo bé nhỏ nằm giữa thủy đạo Ấn độ dương và Thái Bình Dương. Tổ phụ của ông, cũng như những người Quảng Đông ở Hội An, Ninh Hòa, Chợ Lớn, vì đất nước Trung Hoa loạn lạc đói nghèo phải bỏ xứ mà đi tìm đất sống. Ta có thể hình dung họ qua hình ảnh những người Tàu bán cóc ổi, mực khô lặng lẽ trước các cổng trường, những người ở dưới mức nghèo khó trong xã hội.

Nghèo, nhưng họ là những người rất giàu nghị lực và ý chí. Đó cũng là cội nguồn làm nên ông, một con người có thể gọi là vĩ đại.
(more…)

Khuất Đẩu

song_tu_te

Gần đây, nhà đài TV1 liên tục đưa lên sóng những điển hình người tốt việc tốt, gọi là việc tử tế. Rất nhiều vệc làm cảm động. Như một anh công an dắt giùm xe cho nhiều người đi qua đoạn đường ngập nước vì triều cường. Rồi cũng một anh công an khác, đi gom các em nhỏ thất học, dạy cho chúng học chữ và chơi với chúng. Nhưng cũng có nhiều việc rất buồn cười. Như một ông nọ cho hàng xóm mượn heo đực giống, mà là heo đực rừng thứ thiệt, nhờ đó lai tạo ra hàng trăm con heo (nuôi gần) rừng, trong dịp tết ai cũng thu nhập đến cả trăm triệu.

Thực ra, những việc làm gọi là tử tế đó, ở các nước khác chỉ là việc bình thường, giúp nhau một chút có gì ghê gớm lắm đâu mà phải vinh danh trên TV. Ngay cả ngài tổng thống ở một nước nam Mỹ, tự lái xe cũ của mình đi đến dinh tổng thống, trên đường đi chở gúp một người không có xe phải cuốc bộ đến sở làm, đài quốc gia của họ cũng đâu có đưa lên.
(more…)

Khuất Đẩu

le_chem_lon

Tháng ba tây, nhưng chỉ mới tháng giêng ta, tháng của ăn chơi và tháng của những lễ hội triền miên. Nào hội chọi trâu, với những con trâu mập tròn húc nhau đến tóe phở để rồi, dẫu thắng hay thua cũng đều bị đem đi giết thịt; lễ chém lợn với những con lợn ỉ bụng phơi trắng hếu bị chém một nhát đứt làm đôi để dân làng tranh nhau liếm máu rất man rợ. Rồi hội chùa Hương, dù trầm hương ngào ngạt cũng không át nổi mùi thịt nướng của thú rừng; lễ khai ấn đền Trần diễn ra trong cảnh hàng trăm trai tráng gậy gộc, có cả dao búa, tranh nhau cướp ấn còn anh dũng hơn cả lúc đánh nhau với quân hung nô. Bia rượu và cả máu vì thế được dịp chảy tràn ra như suối.

Ở một xứ sở mà mỗi người phải làm việc bằng hai (để cho cán bộ mua đài mua xe) mà ăn chơi phung phí như thế là không thể chấp nhận được. Đảng ra nghị quyết phải thiết lập kỷ cương, và nhà nước ta đã không một chút ngại ngùng, liền quất lên lưng hai con ngựa đầu đàn là điện và xăng, khiến cả bầy ngựa vật giá lồng lên chạy theo như bay.
(more…)

Hận Hoàng Sa

Posted: 03/03/2015 in Khuất Đẩu, Thơ

Khuất Đẩu

nguy_van_tha

Hoàng Sa! Hoàng Sa! Đây Hoàng Sa!
Một chùm đảo ngọc lắm phong ba
Sóng thét gió gào mây lớp lớp
Trời nghiêng nước đổ mịt mù xa
Soái hạm gầm gừ cưỡi lên sóng
Xé gió mà đi!
Ngụy Văn Thà!  (more…)

Hận biên cương

Posted: 26/02/2015 in Khuất Đẩu, Thơ

Khuất Đẩu

chien_tranh_viet_trung-1979

Ta ở miền Nam xa biên cương
Mà sao khí uất dày như sương
Cả vạn oan hồn đêm trăng lạnh
Sờ soạng trên đường qui cố hương
Ta thấy cha ta thờ thẫn bước
Giáo cùn rựa gãy không đao thương
Ta thấy mẹ ta nằm bên suối
Tóc dài bết máu vẫn còn hương
Ta thấy anh ta bụng rách toạt
Vẫn cười ngạo nghễ dưới trăng suông
Ta thấy em ta, ôi em gái
Má hồng môi thắm chết trần truồng
(more…)

Khuất Đẩu

goat_flower

Trời đã bớt lạnh. Nắng đã ấm. Cụ dê đã lại gõ móng đứng trước thềm năm mới. Trông cụ vẫn cứ sung như 12 năm trước. Bộ râu dê của cụ không cần vuốt vẫn cứ quặp vào một cách kiêu hãnh.

Lénin cũng có một bộ râu nổi tiếng như cụ, cũng được thần tượng một thời, nhưng nay xác thì nằm lạnh lẽo trong lăng, còn tượng thì bị dân Mông Cổ và Ucraina kéo đổ.

Nghiêng trời lệch đất như Hitler, ăn ảnh với bộ râu “cứt mũi”, cuối cùng cũng tự sát với người tình già. Còn bộ râu đã từng làm nhột một cô cháu họ Nông xem ra còn tệ hơn nữa.
(more…)

Khuất Đẩu

mua_dem

Mưa nửa khuya. Một cơn mưa bất chợt lặng lẽ. Thật thú vị, khi lò bánh mì bên cạnh không còn nghe tiếng máy trộn bột, không còn tiếng thợ lăn bánh và ngoài đường không một tiếng xe cộ.

Chỉ có tôi một mình và mưa một mình. Không sấm chớp. Cũng không gió. Mưa như rót chứ không phải trút. Những sợi mưa dài xuyên qua màn đêm đụng phải mái nhà (chứ không phải cột nhà), kêu rào rào như tiếng trống dòn dã của một tay trống cự phách đang solo.

Vậy thì vui quá chứ sao lại buồn?
(more…)

Khuất Đẩu

cay_cau

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên (Hàn Mặc Tử)

Chừng mươi năm nữa thôi, khi những bà nội, bà ngọai, những cô dì không còn mời nhau những miếng trầu,cưới hỏi không quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau, khi mà những khu vườn được chia nhỏ bề ngang bốn thước để mọc lên những ngôi nhà ống, thì cây cau chỉ còn trong ca dao và thơ của Hàn Mặc Tử mà thôi.

Cây cau ở thôn Vĩ Dạ được các ông hoàng xứ Huế trồng thành hai hàng, khiến khách đi vào nhà tưởng như được gia nhân cung kính cầm lọng đứng che. Khi nó cao lên cùng năm tháng, vượt hẳn những xoài những mít, với thân thẳng, tàu lá xanh đen, các ông hoàng phong nhã lại tưởng đó là những cây bút lông khổng lồ đang viết những chữ đại tự lên nền trời xanh. Có bao nhiêu cây cau là có bấy nhiêu tháp bút tả thanh thiên.
(more…)

Khuất Đẩu

nu_sinh_ao_trang

Áo trắng đơn sơ mộng trắng trong.
Huy Cận

Chiếc áo tôi muốn nói, nhìn xa tưởng đâu em gói mây trong áo, tới gần mới biết là hai phần gió thổi một phần mây.

Một phần mây thôi, nhưng cũng đủ làm choáng váng vì áo em trắng quá nhìn không ra.

Đó là chiếc áo đồng phục của nữ sinh. Người ký cái lệnh xinh tươi đó, trước khi là nhà mô phạm cũng đã là một nhà thơ. Không chừng còn là một họa sĩ nữa. Nhờ vậy, từ những ruộng đồng xa xôi đến những phố phường rộn rã, ngập tràn những làn mây trắng đẹp.
(more…)

Khuất Đẩu

nui_mau_tu

Nơi ấy là quê ngoại của các con tôi. Hay chính xác hơn là gần dãy núi mờ, nơi sừng sững hai khối đá một to một nhỏ đứng bên nhau mà ông cha chúng ta, khi vào đến đất Khánh Hòa đã đặt tên là hòn Vọng Phu. Nếu Quang Dũng sinh ra ở đất này, trong bài thơ Tây tiến xé ruột xé gan làm khổ cả một đời ông, có hai câu thơ đã phải viết:

Tôi nhớ Khánh Hòa mây trắng lắm
Chiều xanh không thấy bóng Vọng Phu!

Nghe không được xuôi tai mấy, nhưng chỉ giả dụ thôi, tôi nào phải công an mà dám cắt hộ khẩu của ông!

Ở chính nơi này, chiều không xanh cũng không thấy được bóng Vọng Phu. Phải là chiều rất xanh, khi những đám mây hãy còn lang thang trên biển chưa chịu bay về núi, mới có cơ may thấy được bóng ai bế con mãi đứng chờ.
(more…)

Khuất Đẩu

lu_quynh-bang_huu
Từ trái: Đinh Cường, Lữ Quỳnh, Nguyễn Lệ Uyên, Khuất Đẩu và Huyền Chiêu

Tôi gặp anh lần đầu ở tuổi ngoài bảy mươi. Anh từ Sài Gòn ra, tôi từ Ninh Hòa tới, trong căn nhà lộng gió của Nguyễn Lệ Uyên, ở Tuy Hòa.

Gặp nhau lần đầu nhưng không bỡ ngỡ. Vì trước đó, chúng tôi đã từng biết nhau qua những trang viết. Mà những trang viết của mỗi người, tuy không nói về mình, nhưng cái “hồn” của người viết vẫn cứ hiện ra: tôi, dữ dội, cay chua, anh thâm trầm, nhân ái.

Trong buổi gặp đó, tuy không uống rượu (vì bệnh), nhưng anh vẫn lấy từ trong túi xắc ra một chai whisky, có lẽ mang từ Mỹ về để mừng cho buổi gặp mặt.

Chúng tôi, uống ít thôi, nhưng nói khá nhiều. Nói đủ thứ chuyện, không đâu vào đâu.
(more…)

Khuất Đẩu

bia_dem_co_tuyet

Có lần tôi bảo, đọc ông đôi lúc tôi tưởng như đọc Bồ Tùng Linh. Ông hỏi tại sao? Tôi giả nhời, vì hai người “liền giao hoan cực kỳ thích thú”. Ông vẫn tưởng tôi đùa, nên trong truyện Vườn chanh miệt biển gửi tặng tôi, ông có ghi chú riêng:” truyện có hương vị Liêu Trai”.*

Trong truyện đó, khi ẩn khi hiện một người con gái ngồi đàn, có mái tóc bạch kim, nhưng chỉ là bóng dáng của những yêu nữ năm xưa, chứ không phải những con chồn tinh tu luyện lâu năm cần tinh khí đàn ông để thành người, hay những con ma dưới mồ hoang mả lạnh ấm ức vì chết mà chưa được ai yêu!

Cái mà ông đôi lúc giống họ Bồ, chính là cách ông kể chuyện “giao hoan cực kỳ thích thú” khiến cho Nguyễn Mộng Giác “hơi thở phải rướn cong”, Đoàn Nhã Văn “nghe thấm thía ở mỗi từng tế bào”…
(more…)

Khuất Đẩu

gian_khoan_dau_tq

Bà tôi kể: Ngày xưa, trên bến sông của làng, có một con đỉa to như chiếc thuyền. Bao nhiêu trâu bò xuống uống nước, đều bị nó hút cạn máu, chưa kịp lên tới bờ đã chết.

Dân làng dùng sào dài cột câu liêm, giáo mác, đánh đuổi. Nhưng nó dai như đỉa, chẳng thấm vào đâu.

Các thầy phù thủy cao tay ấn đến đọc thần chú, dùng roi dâu quất lên mình, cũng chẳng ăn thua.

Nó chỉ chịu đi với một điều kiện: phải đưa một cô gái trinh cho nó, làm vợ.
(more…)

Khuất Đẩu
Đọc Sinh Nhật của Một Người Không Còn Trẻ của Lữ Quỳnh

bia_sinh_nhat_cua_mot_nguoi_khong_con_tre

Đến bây giờ tôi vẫn không bỏ được cái ý nghĩ không giống ai, rằng sinh nhật của một người giống như những trụ cây số trên đường thiên lý. Tôi đã đếm được bảy mươi tư trụ và Lữ Quỳnh cũng đã bảy mươi hai. Kể cũng đã khá nhiều. Nhớ lại những cột mốc đã qua, ai cũng thấy buồn nhiều hơn vui. Bởi vì con đường chúng ta đã đi, nói như Lữ Kiều, là con đường do lịch sử chọn chứ không phải chúng ta, những người lỡ sinh ra những năm bốn mươi, năm mươi. Cho dù có thắp lên những ngọn nến hồng thì vẫn buồn, nhất là thắp lên trong một đêm cuối đông ở xứ người mênh mông tuyết trắng.

Những ngọn nến thắp
Là hồi ức buồn.

Buồn vì lúc mở mắt chào đời / quê hương bừng khói lửa. Vì tuổi trẻ không mùa xuân / chúng tôi nghèo đủ thứ. Vì bây giờ trên chiến trường / cũng đám người rất trẻ / vội vàng đem máu xương / để giành từng thước đất.

Và họ đã ngã xuống tay còn thơm mùi giấy mới học trò. May mắn sống sót được thì:

Tuổi già mất bạn cũng mồ côi.
Một ly mình. Và một ly không
Quán hoa giấy chiều nay lãng đãng
Uống ngụm nắng tàn trong chiếc ly không.

Có thể gọi đây là bốn câu thơ đẹp nhất viết về tình bạn.
(more…)

Khuất Đẩu

bia_dan_tam

Tôi mượn bốn chữ dễ thương trong tập thơ Đan Tâm để làm tiêu đề cho bài viết này. Dễ thương vì còn lại “một chút gì để nhớ” của con gái anh.

Nằm im giữa trái tim ta
Nhỏ nhoi hạt bụi… tên là Các khuê

Tôi đã đôi lần được gặp anh, quả là anh cũng nhỏ nhoi cả trong dáng hình và lời ăn tiếng nói. Hãy nghe anh thầm thì bên mộ con

Nằm chơi dưới một hàng cây
Lao xao lá, lá thơ ngây chuyện trò
Nằm thanh thản một nấm mồ
Hồn nhiên cỏ, cỏ thơm tho hơi người
Hồn nhiên bao tiếng khóc cười
Tan vào lòng đất thắm tươi linh hồn
Hòa vào màu cỏ xanh non
Bay vào mây khói chiều hôm quê nhà

Cùng năm sinh, cùng năm mất. Ngắn ngủi quá, mong manh quá! Nhưng qua những câu thơ trong trẻo, ta thấy bé vẫn còn sống mãi giữa hoa cỏ đất trời, sống mãi trong tim người cha cũng như trước kia đã từng sống trong bụng mẹ.
(more…)

Khuất Đẩu

duong_khiet_tri-nguyen_phu_trong
Dương Khiết Trì và Nguyễn Phú Trọng

Theo đài RFA, báo chí Trung Quốc, mô tả chuyến thăm Việt Nam của Dương Khiết Trì như một món quà của Trung Quốc, nhằm tặng cho Việt Nam một cơ hội nữa để “tự kiềm chế trước khi quá muộn”. Trung Quốc thúc giục “đứa con hoang đàng Việt Nam hãy trở về nhà!”

Cái giọng điệu khốn nạn đó tiếc thay 700 tờ báo và hàng trăm đài phát thanh Việt Nam không hề nhắc đến dù chỉ một chữ. Cũng như trước kia Đặng Tiểu Bình bảo “dạy cho bọn côn đồ Việt Nam một bài học”, nhưng báo Nhân Dân đã cắt xén 3 chữ “bọn côn đồ” vì sợ và hèn!
(more…)

Khuất Đẩu

bia_toi_ve_dung_ngan_ngo
Bìa tập tranh/thơ TÔI VỀ ĐỨNG NGẨN NGƠ
do Nguyễn Sông Ba trình bày

Ngẩn ngơ vì bạn tôi cũng không còn cùng tôi nhìn những ngọn lau già rạp theo chiều gió hú, vì ba tôi nằm một mình trong ngôi mộ buồn thiu ở Gò Dưa

Và cũng vì hãy còn những người bạn cũ và mới đốt lửa trong vườn khuya để ấm áp đón người từ bên kia trái đất trở về…

Bảy mươi lăm bài thơ và bảy mươi lăm bức tranh soi chiếu lẫn nhau như hình và bóng khiến người xem, là tôi, cũng thực sự ngẩn ngơ vì ngôn ngữ và sắc màu cùng nói lên một chữ rất bình thường mà cũng rất phi thường, đó là chữ TÌNH.
(more…)