Nguyễn Hoàn Nguyên
Mùa xuân đã về phủ một màu vàng tươi quanh ngôi chùa nằm giữa rừng mai. Ngôi chùa nhỏ, đơn sơ nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghi. Chiếc mái cong nhô lên bầu trời xanh cùng những tấm vách và cột gỗ đen chống đỡ bên dưới vẫn còn vững chãi trước vô thường. Các phiến đá trên lối đi vào đóng một lớp rêu dày, ngôi chùa tựa hồ bị bỏ quên ở nơi hẽo lánh này.
Rừng mai nằm nghiêng nghiêng dọc theo vách đá, rồi trải dài xuống hướng chân núi tuởng chừng như vô tận.Trong những ngày xuân đẹp trời, sau thời khóa kinh buổi sáng và một tuần trà, sư cụ bỏ dở công việc thường nhật, bước ra khỏi chùa chuẩn bị đi dạo trong rừng mai. Lúc đó nắng ấm cũng vừa chan hòa, thời tiết đã bớt giá lạnh nhiều. Cũng như thường lệ sư cụ không cất bước ngay mà hãy còn đứng yên giây lát ở sân chùa. Người nhìn lên bầu trời, nhìn xuống nền đất, nhìn cả những cây cỏ dại bên các phiến đá. Sau đó người bắt đầu dạo từng bước vào rừng mai.
(more…)