Archive for the ‘Phạm Hồng Ân’ Category

Phạm Hồng Ân

Em đi bỏ lại

(Tặng một nhân vật trong truyện ngắn)

em đi bỏ lại đôi môi
trên lưng áo trắng một thời yêu nhau
áo xưa giờ đã nát nhàu
đôi môi kia vẫn đỏ màu nhớ thương

em đi bỏ lại mùi hương
thơm từng nét chữ trên chương thư tình
chương thư từa tựa chương kinh
buồn hiu như lúc một mình thiếu em.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Rằm

1.
rằm lên
trăng
cởi lụa đào
nguyệt
tròn
lơ lửng
hai bầu ngực tiên
khát tình
ngậm
chút hương
thiêng
ứa
đêm
nguyệt động
ngập
thiền môn
trăng.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Vạt mây tháng giêng

buổi sáng hồn tôi nắng tháng giêng
mồng một đầu năm rực rỡ duyên
tôi gọi mây về cho núi đẹp
cho màu xanh thẳm sắc bình nguyên.

vạt mây trôi phương bắc hoa vàng
còn in bóng Chức Nữ – Ngưu Lang
phải chăng thương cảm cầu ô thước
đành để quạ kêu cảnh lỡ làng.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Khổ qua

(ngẫu hứng khi đọc ca dao)

bìm bịp kêu nước lớn vô mương
con cò trắng đậu trên hòn đá
qua nằm ngó trăng xuyên kẻ lá
nhớ bậu đi biền biệt phương xa.

thắt thẻo buồn như trái khổ qua
bên đất bậu nằm treo lủng lẳng
khổ qua đèo khổ qua mắc nắng
qua cũng đèo bởi ốm tương tư.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Bậu Chắc Cà Đao

qua không ngờ xứ Chắc Cà Đao
có đôi mắt lấp lánh như sao
bữa lỡ chân ngồi trong quán cóc
bậu liếc ngang qua đã xốn xao.

muốn ngồi lì nói chuyện tào lao
chỉ ngó bậu đi qua đi lại
ôi cái dáng y như con gái
chưa tới ngày bẻ gãy sừng trâu.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Lộng lẫy ngôn từ

Gởi Yên Thảo, ngẫu hứng từ bài Hương Nắng

bạn ngửi được mùi hương của nắng
đã bay thơm từng phường núi phố rừng
làm ngọt tôi những vị đời vừa đắng
trong ngôn từ bằng hữu dửng dưng.

tháng mười một bắt đầu thưa vắng
những nụ cười những thông lệ xã giao
tôi lại thấy trong giọt buồn của nắng
long lanh đời từng hạt lệ chen nhau.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Rơi từ cõi ảo

em buông ta rất bất ngờ
rụng như một chiếc lá khô lìa cành.

(PHA)

là chiếc lá rụng trong em vô thức
ta mượn hồn mùa thu đi lang thang
trong lãnh địa của sắc màu cõi thực
vẫn xanh ta một cuống lá ngang tàng.

không như lá cõng đời thu ảm đạm
tình cõng ta trên vai mộng êm đềm
dù ở em lòng đã dường vô cảm
chém đau ta từng nhát kiếm đêm đêm.
(more…)

Phạm Hồng Ân


Cảnh Đồng Quê
Văn Đen

Hãy nhớ đến…

hãy nhớ đến một khung trời
cho tôi hoài niệm
hãy nhớ đến một mái nhà
cho tôi trở về.

hãy nhớ đến cánh đồng làng tôi
cò bay xé gió
mùa nắng lên
chúng tụ lại từng bầy
nằm đẻ trứng trắng đê
mùa mưa xuống
lúa góa nẩy mình
óng ánh vàng
no tròn từng hạt.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Những ngọn chữ trôi theo lũ

tôi thương cọng mì em cắn trên môi
còn ướt nhẹp vài giọt bùn xám ngoét
và phong phanh trên làn da tái mét
chiếc áo choàng chưa đủ ấm châu thân.

tội nghiệp em với đôi mắt thâm quầng
nhấp nháy rèm mi đong đầy nước mắt
lũ cuốn mẹ đi – lòng đau như cắt
còn lại đây là xác của em thơ.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Ông lão trong mùa bão lụt miền Trung

Ông tha mà bà không tha
Hành cho cây lụt hăm ba tháng mười.

(ca dao miền Trung)

trên tay ôm thùng mì gói
ông lão mếu máo trong cơn bão lụt
phải chăng ông xúc động trước lòng từ thiện
của đoàn cứu trợ?
hay ông đau xót
vì trắng tay
cơn lụt đã cuốn phăng tất cả gia tài?
(more…)

Phạm Hồng Ân

Từ một đóa quỳnh đêm

bóng trăng
ôm ấp
bóng tôi
từ trong nguyệt động
tôi ngồi
chờ
hoa
khuyết cành
phơi
chỗ nứt da
quỳnh
xoe
cánh nõn
trắng lòa mắt đêm  (more…)

Phạm Hồng Ân

Về rẫy ăn còng

Hò ơ… gió đưa gió đẩy, về rẫy ăn còng, về sông ăn cá, về đồng ăn cua.
(Hò dân gian)

gió đưa gió đẩy qua đã về đây
ngó đọt khoai rướn đầu trên nương rẫy
nghe ngọn rau ôm lưng nhau lẩy bẩy
chờ trăng lên nẩy lá đón sương đêm
qua thương hoài cái buổi tân niên
bậu mặc chiếc áo dài xanh lét
có nụ hoa hồng ai thêu tái mét
nằm úp lên bầu ngực xinh xinh
qua bập điếu rê liếc mắt đưa tình
môi mấp máy vài câu hò đưa đẩy
chiếc áo dài xanh bỗng thành cái bẩy
cuốn tròn qua thắt thẻo từng ngày.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Lao xao Phú Ninh

nắng Cồn Dơi nung ấm
mảnh đất phù sa em
những hàng cây tắm nắng
giữa sông nước hồn nhiên.

con đò ngang nằm bãi
chiều Phú Ninh bơ vơ
tình em như hoa trái
nở trong tôi thành thơ.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Trút sông ra biển

từ ngày có sông
nước chảy thành dòng
từng bước long đong
đá mòn bờ cạn
hiu hắt hạ nguồn
trôi về biển đông.

từ ngày bến sông
đưa em vào mộng
một trời lồng lộng
em dáng kiêu sa
môi thơm ngọc ngà
nụ tình phù sa.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Thả nước

thả cho giọt nước về sông
trôi nhau từng mái chèo buông ngược dòng
tiếc chi nắng hạn khô đồng
giọt em cũng để cầm lòng đợi mưa
con chim trên ngọn mái chùa
líu lo mừng hót buổi trưa ta về
thương cho một gã nhà quê
trái tim khanh tướng bộn bề ước mơ
sông nào cũng có đôi bờ
song song nên chẳng bao giờ gặp nhau
trả sông giọt nước bạc màu
trôi nhau cho đến bạc đầu vẫn trôi…

(24/06/2020)
(more…)

Phạm Hồng Ân

Xé nát lòng tôi tiếng núi mưa

lắng nghe mưa thét trong lòng núi
đá bỗng vang lời tổ quốc tôi
ngọn lửa thiêng xưa, sao đã nguội?
sầu bủa vây quanh chỗ ghế ngồi.

sông núi Tây, nhưng chí khí Đông
khác màu da, nhưng chung tấm lòng
mưa bên người, bên kia tôi ướt
đất cắt chia, nhưng Trời mênh mông.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Tắm mưa

1.
mưa chiều chợt nhớ mưa xưa
cơn mưa hai đứa mới vừa gặp nhau
nhà em nằm ở xóm sau
nhà anh có một cây cầu bắc ngang
cả hai ốm tựa cây nhang
cởi truồng chạy giữa hai hàng cỏ lau
trời mưa lạnh quá ngó nhau
nước tuôn tuôn dọc từ đầu tới chân
ngó nhau nhưng chẳng mơ màng
bởi hai đứa giống mặt bàn trơn tru.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Gái một con

mảnh đất hoang vu, tôi về lập nghiệp
có đôi mắt nào treo giữa vườn cam
đuôi bén ngót như dao ngọt mép
cắt hồn tôi rớt xuống âm thầm.

có nụ cười làm sợi nắng căm căm
làm thơ tôi mọc đầy trên đất
cái cuống môi dường như chứa mật
đắng lòng ai khi em khẽ ru con.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Từ một áng mây ngừng trôi

tôi đi khi áng mây gần
tôi về khi áng mây vần vũ xa
rét em đong giọt lệ nhòa
trên ô kính cửa căn nhà tầng cao
từ trong khoảng lặng không màu
tôi chân dung ố đen sâu thẳm trời
áng mây gần cũng ngừng trôi
áng mây xa vẫn một đời vẫn xa
phố em chẳng bóng người qua
lối quanh co chỉ la đà thơ tôi
tôi đi mây có ngậm ngùi
tôi về mây có bồi hồi nhớ thương?
(more…)

Phạm Hồng Ân

Khi em ở anh về

(Tặng mây treo đầu núi)

khi soi kiếng bỗng nhớ em chải tóc
nhớ bàn tay còn màu sắc thơ tôi
nhớ đường lược vừa trồi trong mái ngọc
rẽ sợi thương và sợi nhớ song đôi.

khi mặc áo bỗng thấy em gầy ốm
nhẹ hều như một khuê các tiểu thư
áo sẽ chật lúc thơ tôi vừa chớm
nặng tim em từng ngôn ngữ tương tư.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Nhân Ngày Mẹ, viết thay Mẹ tử tù Hồ Duy Hải

Con tôi vô tội
chính các ông có tội
con tôi không giết người
chính các ông muốn giết người
con tôi không cầm dao
chính các ông muốn cầm dao
con tôi kêu oan
chính các ông kết án oan
con tôi đơn độc
chính các ông bầy đàn
con tôi không có tấc thép trong tay
chính các ông quyền hành hung hăng như súng đạn  (more…)

Phạm Hồng Ân

Từ lúc dịch Corona xuất hiện, gia đình tôi xáo trộn một cách bất thường. Trước đó, hàng ngày, chúng tôi ít khi gặp nhau, chỉ đủ thì giờ hỏi câu How are you? rồi mạnh ai nấy đi mất biệt. Sáng nào, ba mẹ tôi cũng ngủ tới trưa mới thức dậy, rồi vội vàng ra xe chạy thẳng tới tiệm Nail, gọt giũa đến 9 giờ tối, mới lục tục kéo nhau về nhà. Khi ba mẹ rời nhà, tôi cũng vừa nuốt xong tô mì ăn liền, sửa soạn ra trạm xe buýt, đón xe đến trường đại học. Chỉ có ông bà nội ở nhà, mỗi người mỗi góc, lặng lẽ với nỗi cô đơn riêng. Chủ nhật, cũng thế, tới phiên ông bà nội đi nhà thờ. Ba mẹ lại đèo nhau về Santa Ana, thăm mấy bà dì ở đó. Còn tôi, cà kê với mấy bạn trẻ ở các quán cà phê. Thế là, ngày nghỉ, cả nhà cũng chẳng có cơ hội bên nhau.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Trốn Corona

tôi nằm trốn corona
trong gian phòng chứa đầy tà khí thơ
mấy mươi năm sống dật dờ
ôm ba mộng ảo bơ phờ tâm cang
tô chi cái đẹp dung nhan
chỉ trong thoáng chốc sẽ tàn phai thôi
khuấy chi cái khổ trong đời
ngàn năm oán trách chỗ ngồi thế gian
trước sau rồi phải nguy nan
không tiêu vì dịch, cũng tàn vì thơ.
(more…)

Giọt lệ đôi

Posted: 27/03/2020 in Phạm Hồng Ân, Thơ

Phạm Hồng Ân

Anh tặng em những giọt lệ đôi
đang chảy ngập từng nẻo đường thế giới
những giọt lệ của số đông chờ đợi
tin người thân trong phòng bệnh cách ly.

Những giọt lệ không phân biệt quốc kỳ
không yếu, mạnh…theo quốc gia, chủng tộc
không tối, sáng…từ màu da bản quốc
không vắn, dài…tùy cảm nhận khổ đau.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Với Khéo, ở San Jose

(Tặng các em và các bạn tôi ở San Jose)

1. Xuống Bắc rong chơi

một lần đến bắc Cali
lòng tôi chợt muốn một đi không về
thế rồi có lúc nhớ quê
xếp khăn gói lại rụt rè xuôi nam
xuôi nam nhưng vẫn âm thầm
gởi con tim giữ chỗ nằm bên em
trời Cali thật êm đềm
lửng lơ một cánh mây hiền lành trôi
một lần xuống bắc rong chơi
câu thơ bỗng nhắc một thời yêu nhau.
(more…)

Tết muộn

Posted: 11/02/2020 in Phạm Hồng Ân, Thơ

Phạm Hồng Ân

Hiên Thư Các sáng nay nắng muộn
tết co ro trên cuống hoa tàn
con quạ núi bay lên bay xuống
tìm hương xuân trong khói sương tan.

tôi đứng trước sân hiên vắng lặng
ngó con đường chẳng thấy người qua
chỉ thấy bóng một làn mây trắng
trắng lơ phơ như tóc lão già.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Chuyện tình thời Corona

trả lại em răng trắng môi hồng
và đôi má bồng bềnh lục địa
tình đã bị bao vây bốn phía
đành cúi đầu chấp nhận phân chia.

trả lại em sông đứt núi lìa
những thành phố dựng lên bia mộ
anh không muốn thành tên xấu số
hiến tế tình trong địa ngục vô danh.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Em như áng mây

em như một áng mây trôi
về đây lượn giữa đời tôi mấy vòng
một vòng đã thấy khổ lòng
mấy vòng hồn chắc phập phồng muốn bay
tiếc tôi chẳng có tay dài
vươn lên để giữ bờ vai trữ tình.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Những ngày ở San Jose

(Tặng các em và các bạn Cà Mau ở San Jose)

lòng như vạt nắng chiều hiu quạnh
le lói góc trời nam Cali
chợt đâu bừng sáng đêm nguyệt lạnh
giữa rừng màu sắc bắc Cali.

tà áo dài đài các dáng em
lộng lẫy vô cùng đêm tất niên
mấy mươi năm chim bay biển bắc
làm dấy hồn tôi thuở hoa niên.
(more…)

Phạm Hồng Ân


Poetry Reading
Irene Sheri

Dấu chấm cho một dòng thơ

với em, chấm dấu tận cùng
một dòng thơ đã lâm chung mệnh phần
với ta, chữ nghĩa xuống hàng
mở sinh lộ mới cho vần điệu reo
vọc nhau một ý thơ nghèo
vô duyên đành phải eo xèo chia tay
em nằm phương đó ngó mây
mây trôi ra biển, hồn đầy bão giông
thơ sầu như một nhánh sông
sóng mong đục bến, lòng mong sạch tình
còn ta ôm bóng vác hình
lửng lơ đi giữa hành trình cô đơn
thì thôi ta chấm dấu tròn
xuống hàng từ giã nỗi buồn thơ em.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Chiếc bóng Trần Đề

chỉ là
chiếc bóng Trần Đề
lăn theo ta
một vòng quê hương sầu
chỉ là
sợi tóc bạc màu
viền quanh em
những ngày đầu
quen ta
chỉ là
vài giọt sương sa
rơi long lanh
ướt
đóa hoa Trần Đề
buồn ta
một gã nhà quê
lòng bia mộ
muốn
lăm le thương thầm.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Em đi bão

đêm qua em đi bão về
rớt tiêu cái dáng nhà quê thật thà
cũng không còn nét đàn bà
xưa ru con ngủ bằng ca dao tình
em về xa bóng lạ hình
lắc lư như lũ yêu tinh lên đồng
em quên em đã có chồng
tự nhiên cởi áo giữa đường hò reo
em quên đất nước đói nghèo
núi, sông, biển, đảo…đang teo dần dần
em quên hàng triệu dân oan
che lều vất vưởng lầm than không nhà
đêm qua có kẻ thành ma
hy sinh cho cái…chỉ là cuộc chơi.
(more…)

Phạm Hồng Ân

thoáng mười hai gió bấc mưa phùn
rét thổi lạnh đêm dài ngày ngắn
ta ngồi ngó mùa đông vắng lặng
thương bầy chim núp gió ngoài hiên.

ngồi im lìm, bó gối như thiền
luyện tâm trí bay lên lặn xuống
mới biết lòng vẫn còn ham muốn
vọc ngữ ngôn trêu chọc cuộc đời.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Tại em, tôi biết làm thơ

ngày xưa dưới mái trường quê
khi không em thả tóc thề buông vai
tóc thề phơ phất hồn ai
bâng khuâng từng buổi chiều phai nhạt buồn
từ khi tôi biết nhớ thương
bài chưa thuộc, chỉ thuộc đường em đi
thuộc lòng cái dáng nhu mì
cái răng ngậm bút ngày thi ra trường  (more…)

Phạm Hồng Ân


Quán cà phê
Thanh Châu

Ý nghĩ chiều

bởi em gọi là nhà thơ
nên ta vẫn mãi ngẩn ngơ suốt đời.

(PHA)

1.
chiều nay thứ sáu mười ba
ngồi trong quán cóc la cà với em
kêu ly nhỏ, khát môi mềm
hồn đào hoa vội bon chen kiếm tình
cái thân ở lại một mình
nghe rêm từng mảng bóng hình trôi qua.
(more…)

Phạm Hồng Ân

sáng nay tôi nhớ một dòng sông
dòng sông mang tên chín con rồng
vẫy vùng đưa nước ra biển mẹ
biểu tượng Rồng Tiên: tên Cửu Long.

sáng nay tôi nhớ mùa nước nổi
tôm cá theo sông, tràn ngập dòng
phù sa trườn sóng nằm phơi phới
bồi những phì nhiêu xuống ruộng đồng.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Tôi chuẩn bị đi gặp cô tư vấn về đất, bỗng nghe chuông điện thoại reo lên. Tiếng Búc thánh thót trong máy. Anh nhớ ngày hôm nay là ngày gì không? Tôi lục soát trí nhớ trong giây lát. Sinh nhật em, đúng không? Trật lất. Tôi lại lướt qua ký ức. Ngày giỗ chồng em? Tiếng Búc bực bội. Anh chẳng nhớ chi hết. Chán anh ghê! Vậy là ngày em lên xe hoa với lão già móm, chứ gì? Lần này, điện thoại tôi rung mạnh, sắp văng khỏi tay. Búc hét lớn. Lớn như một luồng sét dữ tợn, từ trời rớt xuống, bửa thẳng vào đầu tôi. Anh nghe em nói nè, hôm nay là ngày gia đình anh và em đặt chân đầu tiên lên đất Mỹ. Em muốn gia đình chúng ta sẽ họp mặt nơi nào đó, kỷ niệm ngày đặc biệt này. Anh có đồng ý với em không?
(more…)

Phạm Hồng Ân

những đôi mắt đen quanh tôi lóng lánh
trong trần đêm của chiếc quán bên đường
có đôi mắt nhuộm thơ tôi đặc quánh
xám vô cùng huyền ảo một chân dung.

những đôi mắt mơ màng thời chữ nghĩa
ràn rụa nhau trôi giạt giữa lòng thơ
có đôi mắt bỏ sầu tôi nằm lại
phiêu bồng theo từng ngọn gió bơ vơ.
(more…)

Phạm Hồng Ân

Thăm đồi Lilac, với Khéo

mùa hạ lên thăm đồi Lilac
chiều quanh co đua với nắng trời
thơ trôi mơ màng chòm mây bạc
rớt lang thang theo những tiếng cười

đỉnh đồi chót vót vườn trút lá
xanh rờn em nhan sắc liêu xiêu
với tôi giữa đất rừng xa lạ
một Cà Mau trải rộng phì nhiêu
(more…)

Phạm Hồng Ân

đêm nghe núi thở
mùi đồng bằng nồng nặc phố phường
ta ôm xác thân rệu rạo
những múi xương lăn trên đồi nương
trằn trọc từng giấc mơ
mang cánh đá nặng nề
khuya
mười hai giờ ngủ dật dờ
vừa tới ba giờ đã đáp xuống Việt Nam
đứng quanh ta
những cái bóng chưa bao giờ tượng hình.
(more…)