Archive for the ‘Trần Mộng Tú’ Category

Trần Mộng Tú


Mắt nào không lệ chảy

Chiều hôm ngày 30 tháng 3. Chúng tôi, 56 người, gặp nhau ở một phi trường nhỏ trong một tỉnh nhỏ, có tên là Hatyai, của nước Thái Lan.Trong 56 người, chỉ có 4 người: vợ chồng tôi, chị Trùng Dương, anh Michael ở Texas làm cho đài Truyền Hình Saigon-Houston không phải thuyền nhân. Số đông thuyền nhân tham gia là các anh chị đến từ Úc Châu và rất nhiều người đã từng đi Songkla và Bidong hai, ba lần. Anh chị Dương Phục và Vũ Thanh Thủy cũng là thuyền nhân nhưng đây là chuyến đi đầu tiên của anh chị đến đảo Kra. Cô Ngọc Ân, phóng viên của đài Little Saigon-Radio, Kim Hoàng và Chấn Hồng của đài VietFace TV từ Úc cũng có mặt trong chuyến đi này.
(more…)

Trần Mộng Tú

Phủi bụi trên vai gầy
Phủi nhiễu nhương trăm họ
Phủi những con siêu vi
Nhăm nhe tìm chỗ trọ

Ném thật xa tiếng động
Ném thật xa tiếng gào
Tất cả sau cánh cửa
Ngăn tai ương bước vào
(more…)

Trần Mộng Tú

Những cây dưa cải xanh
đang cựa mình đón Tết trong bình
những củ hành còn hăng hăng
chờ đêm 30
cả hai sẽ tới nằm bên khoanh giò thủ

Tôi sẽ dán câu đối đỏ lên cánh cửa
và phủi năm cũ trên vai gầy.

Trần Mộng Tú
(Cuối Canh Tý- Đầu Tân Sửu)
Nguồn: Thơ và ảnh do nhà văn Nguyễn Trần Diệu Hương chuyển

Trần Mộng Tú

Đêm hôm qua, đêm cuối năm Dương Lịch, ngày 31 tháng 12 năm 2020. Tôi thỉnh thoảng chạy ra trước cửa nhìn sang phía bên kia hồ xem có ai đốt pháo bông, cố nghiêng tai lắng nghe xem có tiếng súng bắn lẻ của ai đón mừng Năm Mới không. Đốt pháo bông và bắn súng lẻ là hai điều vẫn xảy ra đêm giao thừa Dương Lịch ở khu Eastside của thành phố Seattle, nơi chúng tôi cư ngụ. Không nhiều lắm, nhưng hàng năm vẫn có, một vài bông hoa pháo và tiếng súng bắn lẻ như một dấu hiệu, một tiếng cười bật lên chào năm mới.
(more…)

Trần Mộng Tú

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo, chỉ độ một năm sau đó, anh không đọc theo nữa, anh chỉ nghiêng đầu lắng nghe, rồi bật khóc.

Hình như anh biết được người kia vừa nói ra những câu gì rất thân yêu, rất thân thuộc với mình và điều đó làm anh xúc động, anh khóc rưng rức.

Chị lại nhỏ nhẹ dỗ anh:

– Nín đi, nín đi, Thơ của anh, cô ấy nhớ đấy mà, phải vui chứ.

Anh nghe chị, ngoan như em bé, lau nước mắt, bằng mấy ngón tay, rồi cười, một nụ cười rất thơ trẻ.
(more…)

Trần Mộng Tú

Người ta đang đi đâu
mà ngược về hai phía?

Không ai đi về phía
dưới gốc cây bồ đề (1)
ghé ngồi sau lưng Phật
để nghe sự tĩnh lặng
trong vạt áo từ bi
để thấy mình thức tỉnh
(more…)

Trần Mộng Tú


Tranh Đinh Trường Chinh

Người chồng cong mình chạy trên bờ
nhìn người vợ lên chiếc thuyền lá tre
chiếc thuyền chỉ chở được hai người
người chèo thuyền
đưa vợ anh qua sông sanh đẻ

Chiếc thuyền không tới bờ bên kia
người vợ không hoàn thành cuộc “vượt cạn” một mình được
chị đắm giữa dòng
đứa bé chết đuối trong bụng mẹ
(more…)

Trần Mộng Tú
Gửi Tác Giả Mặt Trận Ở Saigon – Ngô Thế Vinh

Chàng đã ra khỏi chiến tranh
Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng.
Như con dấu nung
Đóng vào trái tim chàng
Chàng cúi xuống ngực mình
Từ tốn bóc…
…vết rách thành những tờ rơi
Những tờ đầy thương tích

Những ngôi làng trơ trụi bỏ hoang
Những hố bom B52 cầy nát mặt đất
Không một bóng trẻ
Không một người già
(more…)

Trần Mộng Tú
(Gửi gia đình và các bạn tôi)

Thượng Đế gửi những con Siêu Vi tới để chúng lấp đầy những khoảng cách trống rỗng của loài người.

Siêu Vi đến giữa mọi người, rẽ ngang, rẽ dọc, len vào từng khe hở. Nó không lựa người giầu, không chê người nghèo. Màu da nào cũng được, tôn giáo nào nó không cần biết. Bằng cấp và địa vị ư, nó gạt qua một bên len vào giữa. Chẳng có sổ Thông Hành nào thoát, chẳng có bức tường cao ranh giới nào xây lên mà nó không thể vượt qua. Nó lên thuyền ra đại dương, nó vào phi cơ bay ngang bầu trời thế giới. Từ thầy tu, lãnh tụ, tài tử, thầy thuốc, khoa học gia, nhà ảo thuật, triệu phú cho tới những kẻ không nhà, nó tới với ai người đó phải chấp nhận. Khó lòng mang nó ra khỏi nơi nó đã chiếm ngự. Nó tới, mang theo tàn phá và chết chóc.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Nhà thơ Trần Mộng Tú

Tôi gặp chị lần đầu tiên vào tháng 10 năm 1987, gặp ở “Trăng Đất Khách”. Chị là tác giả bài thơ Trăng Đất Khách, được Làng Văn Magazine chọn làm nhan tuyển tập “Các Cây Bút Nữ Hải Ngoại” bao gồm 18 người với bề dày lên tới 352 trang. Trong tuyển tập ấy, riêng chị đóng góp 7 bài thơ và 1 bài được Phan Ni Tấn phổ thành ca khúc. Từ 1987 cho đến nay tôi vẫn chưa có cơ hội được gặp chị ngoài đời, chỉ nhìn bóng dáng chị ẩn hiện trên các trang giấy, lẩn trốn trong các dòng chữ; theo tôi là quá đỗi mượt mà, quá đỗi trong sáng… những yếu tố tiên khởi làm nên sức quyến rũ đọc giả được hình thành từ một ngòi bút tài hoa. Mới đây, lòng tôi lại thổn thức khi đọc phải bài bút ký của chị thuật lại chuyến đi “hành hương” về Mã Lai, quanh các trại tỵ nạn cũ từng lưu dấu vết của thuyền nhân Việt Nam để thắp hương cho các linh hồn xấu số. Không cầm được lòng, tôi đã viết lá thư ngắn gửi đến chị để bày tỏ lòng biết ơn. Nghĩa cử của chị khiến một đứa vượt biển may mắn như tôi phải xót xa, thầm tri ân.

Tôi yêu câu thơ của Hoàng Trúc Ly (?):

“đời lê thê quá tôi về muộn
em ngủ một mình đêm gió mưa”.

Cuộc sống tôi rất “lê thê”, muốn đi thăm hỏi những người mình mến chuộng thì luôn bị “gió mưa” làm khó. Chị là người tôi mến chuộng. Ở xa, tôi chỉ còn biết duy một cách là thực hiện cuộc trò chuyện này.

Thưa các bạn, chữ “chị” mà tôi dùng ở trên không ai khác là nhà thơ Trần Mộng Tú. Tôi mong chị Trần Mộng Tú thuận lòng khi đột ngột bị quấy rầy. Tôi hy vọng qua tâm sự chị trao đổi, tôi sẽ thấy vơi nhẹ bớt “đời lê thê”.
(more…)

Trần Mộng Tú
Cho Teresa Uyên Chi Đỗ

Cô cháu tôi (con út của em gái tôi) chỉ còn hai tháng nữa được 39 tuổi bỗng một ngày như mọi ngày, khám phá ra bị ung thư gan ở giai đoạn cuối. Một loại ung thư gan, bác sĩ nói không chữa được. Cái ngày đó không còn như mọi ngày nữa. Đất trời như lật ngược, cả nhà, rồi cả họ, rơi vào tình trạng hoảng hốt chạy chung quanh cô như đèn kéo quân. Ngoài cha mẹ, chồng con, anh chị em ruột, cô dì chú bác các anh em họ hai bên nội ngoại, còn thêm bạn học, bạn nơi làm việc. Tất cả cộng vào thành một số người không nhỏ cùng chạy đua với căn bệnh hiểm nghèo của cô.

Sau 18 tháng chạy chữa, (bây giờ cô đã bước vào tuổi 40) bắt đầu bằng Chemo rồi được thử những loại thuốc mới nhất trị ung thư gan, mỗi loại thử ba tháng, lá gan vẫn mỗi ngày một tăng trưởng, to bằng một trái dưa hấu thật lớn trong bụng, cứng như đá tảng. Bác sĩ buông tay, tuyên bố ngưng chữa trị, giao cô vào chương trình Hospice. May mắn cô có người anh rể làm y tá cho bệnh nhân Hospice kinh nghiệm nhiều năm rồi, nên cô được săn sóc ở nhà.
(more…)

Phan Ni Tấn

dead_fish-anna_wojtczak
Dead fish
Anna Wojtczak

Thơ: Trần Mộng Tú; Nhạc: Phan Ni Tấn; Tiếng hát: Lâm Dung
ban_ky_am

Nguồn: Tác giả gửi nhạc và âm bản mp3

Phan Ni Tấn

thieu_nu_nhin_ca_chet

Thơ: Trần Mộng Tú; Nhạc: Phan Ni Tấn; Đàn và hát: Kim Oanh
ban_ky_am

Nguồn: Tác giả gửi nhạc, âm bản mp3 và ảnh minh họa

Phạm Anh Dũng

thieu_nu_ben_song

Thơ: Trần Mộng Tú; Nhạc: Phạm Anh Dũng; Hòa âm: Cao Ngọc Dung; Trình bày: Tâm Thư

Bản ký âm PDF

Nguồn: Tác giả gửi nhạc và âm bản mp3

Phạm Anh Dũng

thieu_nu_hoa_cuc

Thơ: Trần Mộng Tú; Nhạc: Phạm Anh Dũng; Hòa âm: Cao Ngọc Dung; Trình bày: Thùy An

Bản ký âm PDF

Nguồn: Tác giả gửi nhạc và âm bản mp3

Trần Mộng Tú

james_foley-dieu_cay-diane_foley
Blogger Điếu Cày với ông bà John và Diane Foley,
cha mẹ của phóng viên James Foley, người đã bị khủng bố
giết chết tại Syria vào tháng 8, 2014
(ảnh DLB)

Cuối năm âm lịch, trời Tây Bắc vẫn còn lạnh lắm vì mùa đông chưa đi qua. Vân sửa soạn bàn thờ đón Xuân, mời ông bà cha mẹ hai bên nội ngoại về ăn Tết với con cháu.

Bánh trái, hoa quả, nhang nến, không dám thiếu một thứ gì trên bàn thờ tổ tiên truyền thống của người Việt Nam. Vân còn nhớ bày lên bàn thờ những món rất riêng tư mà cha mẹ thích khi còn sống.

Vân cố tìm cho được một bó hoa huệ trắng, là loại hoa mẹ thích nhất trưng lên bàn thờ và cái điếu cày cho cha. Cái điếu cày này không phải là cái điếu cha Vân dùng gần một thế kỷ trước ở quê nhà mà là cái điếu Vân mua cách đây mới hơn mười năm, khi Vân về Việt Nam thăm quê ngoại ở Thái Bình. Cái điếu làm bằng tre, một nghệ nhân nào đó đã khéo tay chạm trổ trên cái vỏ tre còn màu xanh hình một con rồng. Vân nghĩ ngay đến cái điếu cày của cha ngày bé Vân được nhìn thấy.
(more…)

Trần Mộng Tú

giot_suong_tren_la_2

Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào. Ta hối hả sống, vui, buồn, khỏe, yếu, ta cứ lướt qua rồi không ngoái đầu lại nhìn chuỗi ngày tháng ta đã tiêu hao của một đời người.

Cho đến khi có một người bạn vừa ngã bệnh, bệnh nặng, không biết sẽ mất đi lúc nào, lúc đó ta mới xa, gần, hốt hoảng gọi nhau. Tưởng như chưa từng có người bạn nào “Chết” bao giờ. Hay ta có một người thân trong gia đình, đang rất khỏe vừa báo tin bị bệnh hiểm nghèo. Gia đình, họ hàng cuống lên, sợ hãi như chưa nghe đến ai nói về cái chết bao giờ, chưa chứng kiến cảnh vào bệnh viện, cảnh tang ma bao giờ.
(more…)

 
Nhạc: Phù Chí Phát
Thơ: Trần Mộng Tú
Hòa âm: Tuấn Khanh
Tiếng hát: Duy Thủy
Nguồn: Tác giả gửi đường dẫn YouTube