Tiếng hát lúc nửa đêm

Posted: 07/05/2011 in Trần Minh Nguyệt, Truyện Ngắn

Trần Minh Nguyệt

Ngân giật mình tỉnh giấc vì chuông điện thoại réo vang, cô uể oải ngồi dậy nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm rồi. Một sự tĩnh lặng bao phủ căn phòng, không có một tiếng động nhỏ nào của những hoạt động ban ngày, mà chỉ có bản nhạc hợp xướng của lũ côn trùng ếch nhái vang vang. Ngân với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn và áp vào tai, một giọng đàn ông lạ ở đầu dây bên kia : “ Nam có phải không? Anh Đức nhắn cậu về quê gấp, mẹ đau rất nặng”. Ngân biết là ai đó đã nhầm số máy, cô cảm thấy một chút bực mình, tuy vậy cô vẫn nhã nhặn đáp lời: “ xin lỗi chắc là anh nhầm máy rồi, tôi không phải là Nam, cũng không có ai trên Nam ở nhà tôi cả”. Giọng người đàn ông bên kia rối rít nói lời xin lỗi và tiếng tút tút vang lên. Ngân đặt chiếc điện thoại trên bàn và thầm nghĩ “ Vậy là một người nữa sắp đi xa, đi về nơi vô định, chấm dứt những vui buồn của cuộc sống trần thế này. Và cậu Nam nào đó sẽ như thế nào khi biết tin mẹ mình đang thập tử nhất sinh như vậy”. Nghĩ đến đó Ngân cảm thấy một chút ngậm ngùi, thương cảm.

Bụng của Ngân vẫn âm ỉ, và càng lúc càng đau hơn, nó đau từ trưa, cô đã uống một viên giảm đau Alaxan từ mờ tối, vì vậy cô mới ngủ gà ngủ gật tới bây giờ. Cô rời khỏi giường mở cặp lấy ra một viên Alaxan nữa, cô không thể chịu đựng được cái đau mỗi lúc một tăng lên, cái đau quặn thắt như đứt từng khúc ruột ra vậy. Uống xong viên thuốc, cô xuống bếp lấy ra một trái bắp nấu mà cô chuẩn bị từ chiều cố gắng ăn vào vì cô biết nếu không làm vậy bụng cô có thể sẽ hết đau nhưng bao tử sẽ cồn cào đến nghẹt thở. Cô mỗi tháng chỉ bình an độ khoảng 20 ngày thôi, còn 10 ngày cô luôn bị cái đau như xé ruột này hành hạ. Ngân thiếu máu nặng, hồng cầu của cô rất thấp, lại bị máu loãng. Vì vậy cô không thể nào mất máu thêm nữa, chỉ cần mất máu nữa là cô sẽ không gượng nổi. Nhưng làm sao có thể khi cô là một cô gái trong độ tuổi sinh nở.

Uống xong viên thuốc, Ngân nằm lại xuống giường hi vọng có thể ngủ thiếp đi cho quên hết cái đau, nhưng không hiểu sao lần này cô lại không thể ngủ được. Tiếng chuông điện thoại lúc nãy đã gợi cho cô hình bóng của người xưa, một hình bóng mà cô giấu chặt trong tim từ bao lâu nay. Cô thèm nghe lại một lần giọng hát kia, nhưng đó chỉ là một mơ ước xa vời không có thật nữa. Đã hơn 15 năm rồi,Vậy mà những hình ảnh cũ như mới xảy ra hôm kia hay hôm qua thôi. Cuộc đời vốn không có bản nháp, và cô cũng không bao giờ đem cuộc đời mình, hay cuộc đời của bất cứ air a nháp cả, Ngân không hiểu là những gì cô làm có đúng không nữa nhưng cô chưa từng cảm thấy hối hận mà chỉ thấy tâm se thắt như ngàn mũi kim châm thôi.

Ngân đi thư viện về, thì thấy bạn cùng phòng của cô đang cải lộn với một người nam. Liễu, Hồng và Huệ la lớn “ Ông mà là nam sao? Ông tính như đàn bà vậy, chúng tôi ca hát thì mặc chúng tôi, ông không chịu được thì lên thư viện mà học. Chúng tôi có bắt ông nghe đâu? Sao ông chạnh chọe quá vậy?. Người nam mặt dần đỏ lên quát “ Mấy người có ngoan thì hát to, quậy phá lần nữa xem? Tôi đánh cho mấy người chừa. Con gái gì mà không có ý tứ gì trọi”. Con gái mất nết. Mấy đứa bạn của cô nhìn thấy người Nam quá tức giận, ai cũng len lén rút lui vào phòng và lầm bầm chửi lại. Ngân nghe xong câu ấy, cô cảm thấy xấu hổ, vì cô ở chung với các bạn, mà anh ta “quơ đũa cả nắm vậy” làm sao cô ngồi yên được. Vốn tính không biết sợ ai cô ra khỏi phòng lao theo đứng chắn ngang trước mặt người nam – lúc này anh ta dường như có ý định quay về phòng mình cô nhìn đứng lên khuôn mặt dài dài, xương xương của anh và gằn giọng: “ Anh bảo muốn đánh phải không? Tôi đã ra đây này, đang đứng trước mặt anh đây. Anh đánh đi. Nam nhi nói được là làm được, không có nam nào mà đi cải nhau với phụ nữ cả”. Im lặng một lát cô nói tiếp: “ anh không dám đánh sao? Anh hèn quá. Giờ thì xem tôi đánh anh này, đánh anh vì cái tội anh lăng nhục phụ nữ mà trong đó có tôi, Ngân giơ tay lên định tát thật mạnh vào mặt anh ta, nhưng anh ta phản xạ chụp lấy tay cô, khóa chặt. Anh nhìn vào mặt Ngân vừa ngạc nhiên, vừa thích thú. Anh ta mỉm cười rất dịu dàng với cô và nói “ Cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý”. Anh ta bỏ tay cô ra và đi thẳng về phòng mình trước sự ngỡ ngàng của Ngân.

Vào phòng nghe bạn kể lại, Ngân mới biết anh ta tên là Phi nổi tiếng nóng tính và khó chịu, vì vậy bạn cùng cư xá, hoặc cùng lớp hay gọi anh ta là Trương Phi, học khoa toán năm ba. Vì vậy chúng cũng không hiểu sao, với thái độ xấc xược, ngang tang của Ngân vậy mà anh ta chỉ cười mà bỏ về phòng. Cơn sợ hãi đã qua, lũ bạn cùng phòng lại vây lấy tôi mà trêu mà đùa. Chúng gọi tôi là Trương Phi phu nhân.

Cơn đau đã bắt đầu dịu bớt, nhưng trái tim Ngân lại thổn thức hơn lúc nào hết, trái tim đập mạnh khi những kỉ niệm xưa cũ tràn ngập trong đầu. Cô lại nghĩ đến anh, giờ không biết anh đang ở đâu? Và làm gì? Chắc là đã có vợ rồi, một cô vợ xinh xắn, hiền từ đáng yêu chứ không xấu xí và hung dữ như cô.

Mấy ngày sau đó, Phi qua phòng xin lỗi mấy đứa bạn của cô, và đem cho phòng cô mỗi đứa một cái bánh táp lô ( một loại bánh làm bằng bột bánh in nhưng không có nhân bên trong) – món quà của quê anh. Riêng Ngân anh dành cho cô một cái bánh gói bằng giấy đỏ rất đẹp. Tôi không sợ lúc anh giận dữ đòi đánh, mà tôi sợ ánh mắt dịu dàng của anh dành cho tôi khi ấy, bất giác tôi rùng mình, đỏ mặt.

Những ngày sau đó, những đứa bạn trong phòng cô ngày càng mến anh, Còn Ngân thì chỉ có cảm giác sợ, và tức giận khi mấy đứa ghép đôi cô với Phi. Cô cũng không hiểu sao lúc đó cô không có một chút cảm tình nào với anh hết, cô chỉ thấy anh thật đáng ghét, thật phiền phức. Vì vậy Phi càng tìm cách tiếp cận cô, thì cô càng xa lánh anh hơn. Những chuyện Ngân làm với anh giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy ân hận, dù đã quá muộn để có thể sửa sai nữa rồi.

Cô còn nhớ “ Có một hôm Phi đi dạy thêm về mua cho phòng cô mỗi đứa một ổ bánh mì, đứa nào củng vui mừng nhận lãnh quà, còn Ngân đã không nhận mà còn nói một câu thật cay nghiệt “ Ngân không dám nhận đâu, vì người ta thường nói: Của biếu là của lo, của cho là của nợ, anh giữ lấy mà cho người khác”. Nói xong cô ôm sách vở lên thư viện, Anh nhìn theo với đôi mắt thật buồn. Một lần khác lớp anh có liên hoan anh đem về cho Ngân một gói bánh, kẹo. Anh không dám trực tiếp đưa cô nên nhờ Hồng – bạn cùng phòng của cô đưa giúp. Ngân không nhớ rõ lúc đó đang bực mình chuyện gì, chỉ nhớ là cô đem gói bánh, kẹo chạy ra lan can và ném xuống đất. Anh ở lan can bên kia chắc là nhìn thấy, anh đi uống rượu suốt đêm đến say mèm, và nhiễm lạnh đau luôn cả một tuần không dậy nổi. Ngân lúc đó vẫn không thấy mình có lỗi, cô vẫn đi học, đi thư viện như không có gì xảy ra. Lũ bạn cùng phòng của cô không để cho Ngân yên, chúng bảo anh đau rất nặng, ép buộc cô sang thăm anh. Nể lời các bạn, Ngân đành cất bước sang phòng anh. Cô nhớ có hỏi anh vài lời xả giao cho phải phép thôi, mà vẻ mặt anh rạng rỡ hẳn lên. Mấy anh cùng phòng cho Ngân biết Phi đã không ăn gì được hai ngày rồi, và có nhờ Ngân nấu tô cháo hành cho anh để giải cảm. Ngân không thể từ chối được phải gật đầu. Và sau vụ nấu cháo hành đó mọi người gọi cô và Phi là mối tình Chí Phèo – Thị Nở.

Nghĩ đến đây, cô bất giác mỉm cười. Giờ cô mới cảm nhận được sự hạnh phúc, yêu thương trong mối tình giữa “người đẹp đêm trăng và con quỷ dữ của Làng Vũ Đại”. Giá mà lúc đó cô dịu dàng hơn.

Sau ngày hôm đó mối quan hệ của cô và Phi tốt lên, nhưng chỉ là cô không còn cảm thấy ghét anh, hay tránh mặt anh nữa, mà xem anh như là một người anh vậy thôi. Ngân lao đầu vào học và không nghĩ đến việc gì cả. Cô vẫn nhận sự chăm sóc ngọt ngào của anh nhưng chưa lần nào cô chấp nhận làm người yêu của anh. Ngân vẫn đau yếu luôn, cuộc sống mong manh như sợi tơ trời vậy, và những lần như vậy anh đều ở bên an ủi, săn sóc cô.

Thời gian trôi qua rồi cũng đến ngày cô và anh cùng ra trường, đêm cuối cùng ở kí túc xá anh và Ngân ngồi dưới gốc một cây Sứ trắng, anh có vẻ rất buồn, anh nói nhiều, nhiều lắm Ngân không nhớ rõ, cô chỉ biết là “Anh bảo rất yêu cô và muốn cùng cô đi đến cuối quảng đường”. Lúc đó cô cũng xúc động thực sự, cô cũng muốn ôm anh, giụi đầu vào ngực anh tìm chút hơi ấm của tình yêu. Nhưng Ngân nghĩ cô không thể làm vậy, vì nếu vậy thì chẳng những cô giết cuộc đời cô và vô tình giết luôn cả cuộc đời anh nữa. Cô nghĩ đến bệnh tật của mình, cô không thể làm một người vợ, người mẹ bình thường được. Mà Phi là con trai một của dòng họ, anh sẽ khó xử biết bao khi cưới cô. Nghĩ vậy Ngân nén khóc, bóp nghẹt con tim và bằng giọng tỉnh khô trả lời anh “ Cảm ơn tình cảm yêu thương mà anh đã dành cho em, nhưng Em chỉ xem anh như là một người anh trai, em không yêu anh thì làm sao em về với anh được?.”. Ngân dằn tay mình ra khỏi tay Phi đứng lên khẻ nói: “ Khuya quá rồi anh, chúng ta về phòng thôi. Em chúc anh luôn an lành, may mắn trong cuộc sống”. Nói xong những lời này, Ngân quay bước đi về phòng. Cô lên giường nằm đắp mền thật kĩ và khóc thầm. Cô đã dối lòng mình, cô đã yêu anh biết bao nhiêu.

Ngân về lại quê nhà và dạy ở một trường Phổ thông trong huyện. Ngày qua ngày cô vui với đồng nghiệp, bạn bè, vui với những đứa học sinh thân yêu, lâu dần hình ảnh của Phi chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt trong tim cô. Nhưng hình ảnh của anh không phai dần đi mà một lần nữa sống dậy trong tim làm cô se thắt nhớ, quắt quay buồn. Một đêm cũng như đêm nay, vào lúc nửa đêm điện thoại của cô reo vang, và anh một lần nữa lại xuất hiện. Anh bảo qua một người bạn anh xin được số điện thoại của cô, anh muốn gọi hỏi thăm em gái. Anh hỏi cô rất nhiều, rất nhiều điều về cuộc sống của cô, và tâm sự với cô về cuộc sống của anh. Cuối cùng anh hát cho Ngân nghe những bài hát tình yêu buồn như than, như khóc. Ngân nghe mà nước mắt cứ trào ra. Ngân còn nhớ rõ lời bài hát của anh. Và kể từ lúc đó hằng đêm cứ vào nửa đêm anh lại gọi điện và hát cho cô nghe. Thời gian đó là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời Ngân. Lúc đó cô không nghĩ gì đến những bất hạnh cô sẽ gây ra cho anh, cô chỉ nghĩ đơn giản là cứ vui bên anh thôi. Và Ngân bắt đầu nói những lời ngọt ngào với anh. Cô có cảm nhận anh rất là vui và hạnh phúc.

Một buổi sáng khi cô mở cửa phòng trọ đã thấy anh ở trước cửa phòng rồi. Cô cảm thấy lòng vui, tim cô du dương một bản nhạc tình yêu diệu vợi, Ngân nhờ một người bạn đồng nghiệp dạy giúp, cô đưa anh đi chơi khắp nơi. Ngân và anh có một ngày thật vui và hạnh phúc. Nhưng tới cuối ngày một chuyện đau lòng đã xảy ra. Anh vô tình kể với cô về dự định của anh trong tương lai. Anh bảo mẹ anh bắt anh cưới vợ sinh con cho vui cửa, vui nhà. Anh đột nhiên nắm chặt lấy tay Ngân nhìn sâu vào mắt cô thì thào “ Em làm vợ anh nhé, đừng từ chối anh lần nữa, hãy để anh được chăm sóc em”. Ngân nghe xong bàng hoàng. Cô thấy mình như đứng trước một ngã ba đường, nhưng không có con đường nào dành cho cô cả. Tim cô dường như vở vụn ra thành trăm ngàn mảnh. Cô xúc động không trả lời được lời nào, quay đầu chạy một mạch ra phía biển. Phi chạy theo cô và như hiểu ra điều gì anh trầm giọng “ Anh không ép em đâu? Em hãy nghĩ kĩ và khi nào có câu trả lời thì cho anh biết, Anh luôn đợi em”.

Hạnh phúc với cô vừa chớm nụ, nhưng những cơn gió trái mùa làm cho nó mãi không thể nào nở được mà sớm héo tàn và rơi rụng. Ngân yêu anh, yêu nhiều lắm nhưng làm sao cô có thể trở thành vợ của anh, con dâu duy nhất của dòng họ được. suy đi nghĩ lại cô đành một lần nữa giết chết con tim của mình. Cô nhắn tin cho anh “ Em đã nói rồi, em chỉ xem anh như một người anh trai thôi, lúc xưa cũng vậy và bây giờ cũng vậy? Em có người yêu khác rồi, anh đừng làm phiền em nữa.”. Nhắn xong tin này, Ngân tháo chiếc sim điện thoại bỏ vào chiếc hộp trang điểm, cô đã quyết định rồi, cô không dùng Sim này một lần nào nữa. Ngân lúc đó thất vọng lắm, cô không biết những ngày tới cô sẽ phải sống như thế nào với nỗi nhớ thương day dứt trong lòng.

Thời gian đúng là liều thuốc hay, nó xoa dịu mọi vết thương lòng, cô lâu dần cũng nguôi ngoai nỗi nhớ anh. Với lại sức khỏe của cô ngày càng yếu hơn, mạng sống của cô ngày càng mong manh hơn. Cô đau suốt nên không nghĩ đến điều gì khác ngoài sức khỏe.

Vậy mà tối nay, Ngân lại nhớ anh vô cùng. Nhớ những bài hát anh thì thầm với cô lúc nửa đêm. Bất giác cô nhẩm lại những bài hát anh đã ru cô ngủ “ Lạnh lùng ánh trăng biết mờ xa, buồn sẽ đi vào hồn ta. Đàn lòng buông rơi tiếng tơ lòng, ai đã quên lời ta. Tình yêu, mộng mà chi, Đừng mơ hái sao trên trời, tình chẳng chung đôi, còn gì đâu cũng vậy mà thôi.”…

Và bài hát “ Tiếng đàn ai buông lơi, tiếng đàn nghe chơi vơi, Nghe từng tiếng tơ não lòng ai oán….”
Ngân cứ hát, cứ hát và để cho dòng nước mắt tuôn dài trên má. Cô sẽ khóc hết đêm nay và ngày mai cô sẽ để cho quá khứ ngủ yên mãi mãi.

Trần Minh Nguyệt
Nguồn: Mang Viên Long gửi

Đã đóng bình luận.