Hồ Chí Bửu
Sơn và Thùy là hai anh em bà dì ruột. Sơn con của người thứ tư. Thùy con của người thứ tám. Sơn vai anh nhưng mới mười tám tuổi. Thùy vai em nhưng lớn hơn Sơn bảy tuổi. Thùy hiện là trưởng phòng kỉ thuật của một trung tâm điện toán. Là chuyên viên được đào tạo từ nước ngoài. Rất có uy tín với ban giám đốc trung tâm.
Sơn là anh chàng đẹp trai nhưng lại học dở. Vừa thi rớt đại học. Thời buổi nầy tốt nghiệp đại học xin việc còn rất khó khăn huống gì trình độ như Sơn. Học hành thì luôn đội sổ. Giờ toán thì cúp cua, thang thang vào chùa miếu, tranh luận cùng thánh nhân. Như Xuân Diệu nói “ Chàng trai đi học nghe chim hót. Chẳng thuộc bài đâu ấy sự thường”. Vậy mà nhà thơ cũng có bằng Thành Chung, còn Sơn có quỉ gì đâu ?!
Bạn bè có nói thì Sơn ngóng cổ lên cãi : Học tài thi mạng, ai không muốn mình xênh xang áo mủ. Nhưng ai cũng có số. Giày dép còn có số hà huống gì con người. Là con một, nên Sơn được cha mẹ chìu chuộng. Muốn gì đước nấy. Thi rớt, ở nhà lêu nghêu ra đồng câu cá. Câu về không ăn mà đổ vào chiếc hồ nhỏ trước sân. Trời mưa, cá nhảy đi hết. Tâm hồn thuần khiết. Yêu văn chương. Tập làm thơ viết văn. Gởi báo, gởi đài. Cả năm trời thấy ai sử dụng bài của Sơn đâu. Lâu lâu có tập san văn nghệ tỉnh lẻ đăng cho một bài thơ. Khoái chí, cầm khoe cả làng.
Hôm Thùy về thăm quê, gặp Sơn. Anh em mừng rỡ. Hỏi ra mới biết Sơn thất nghiệp. Thùy thương thương :
-Chịu xuống thành phố làm với em không ? Xin cho anh một việc làm nào đó trong trung tâm. Thế nào cũng xin được mà !
Sơn OK liền. Thu xếp đồ đạt theo chân Thùy lên thành phố, Nói ở thành phố nhưng trung tâm Thùy làm ở ngoại thành nên nhìn cũng có không khí ruộng đồng. Sơn khoái chí.
Thùy mướn một nhà trọ gần trung tâm cho Sơn ở tạm thời trong khi chờ xin việc. Đây cũng không phải là nhà trọ chuyên nghiệp. Không hỏi tên, nhưng biết chị chủ nhà thứ ba, nên kêu bằng chị ba. Nhà chị ba có hai căn, chị ngăn ra một căn cho Sơn mướn, còn một căn gia đình chị ở. Hai vợ chồng chị làm nghề nông, có một đứa con khoảng mười tuổi. Anh ba bệnh gan vào thời kỳ xơ gan cổ chướng. Bụng anh bự như đàn bà có bầu năm sáu tháng vậy. Chữa trị sao không thấy chỉ thấy anh ngồi nhà uống thuốc nam. Chị ba thay anh mỗi ngày ra đồng làm lụng. Nghe nói anh bệnh đã năm năm rồi.
Gần cỗng trung tâm có cái chợ nhỏ. Đây là chợ tự phát từ khi có trung tâm. Thùy dẫn Sơn ra chợ, mua một số đồ dùng cá nhân. Một cái lò xô nấu bằng dầu, nồi niêu xoong chảo, chén đủa và một số gia vị kèm theo một ít đồ hộp như cá mòi, thịt paté, hột vịt v.v..Thùy dặn Sơn mỗi ngày chỉ cần mua thêm rau xanh thôi. Còn gạo thì đã mua sẳn 20kg rồi. Sơn :
-Bộ em muốn anh ở ngoài nầy lâu dài sao mua nhiều vậy ?
Thùy cười :
-Em đã đưa hồ sơ xin việc rồi. Nhưng cũng phải chờ có đợt tạp huấn mới nhận nhân viên mới. Em đưa cho anh một số sách báo đọc đỡ buồn. Thỉnh thoảng em sẽ ra tiếp tế lương thực cho anh. Há…
Thùy làm việc trong trung tâm, có phòng nghỉ riêng. Công việc bận rộn, mệt mõi nên vài ba ngày mới ra với Sơn. Mấy ngày đầu Sơn nghe nao nao làm sao. Tối ngủ lại nhớ nhà. Tuần đầu tiên trôi qua rất nhanh. Đêm nào Sơn cũng viết nhật ký cho Oanh. Cô bạn học chung lớp cũng là người tình đầu tiên của Sơn. Chưa một lần nắm tay chớ nói chi đến nụ hôn. Nhưng những tình cảm dành cho nhau quá rõ. Oanh tặng cho Sơn rất nhiều album nhạc mới. Sơn cũng nhiều lần đưa Oanh về nhà chơi, đưa Oanh đến suối Cây Ổi gần nhà mình. Hai người đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm.
Nhà chị ba ở là vùng ngoại ô vừa đưa vào quy hoạch. Có điện nhưng chưa có nước máy. Do vậy ở nhà chị xài bằng giếng nước sau nhà. Tắm chung một nhà tắm. Nói nhà tắm chứ thực ra một nền xi măng, có bốn trụ chung quanh treo vách làm bằng mấy cái bao phân urê. Không có cửa, khi vào muốn tắm thì vén bao chun vô. Bề cao ngang cổ, đứng tắm thì lòi cái đầu lên. Bên trong để một cái lu lớn, khi nào tắm thì xách nước đổ vô.
Gần nhà tắm là cây vừa lửa mà anh ba đã cắt ngang thân cây, rồi đặt lên đó cái chuồng bồ câu. Cái chuồng bồ câu cũng nhỏ, có bốn cái lỗ cho bốn cặp bồ câu mà thôi. Sát bên cây dừa là chuồng bò. Nhưng bò đã bán từ lâu từ khi anh bị bệnh. Giờ cái chuồng trống trơn. Chị ba đặt ở chuồng bò một cái giường tre cho anh ba chiều ra ngồi hóng gió. Nhưng lúc nầy anh ba bệnh nặng quá, đi đứng không tiện. Anh ở lỳ trong buồng.
Do nhà tắm không kín đáo nên Sơn ít khi tắm ban ngày. Anh chờ đến tối bên nhà chị ba tắt đèn đi ngủ mới đi tắm. Hôm nay rằm trăng sáng. Sơn nghĩ bụng tắm muộn một chút cũng không sao.
Hai mươi giờ rồi, thấy bên nhà chị ba tắt đèn nhà sau. Phòng trên nghe có tiếng từ tivi, chắc chị ba còn xem đài. Sơn mặc quần đùi, với lấy khăn tắm quàng lên cổ, cầm cục xà phòng đi về phía nhà tắm. Sơn giắt khăn và đặt xà phòng lên đầu trụ. Anh lui cui tìm cái thùng xách nước. Thường khi thùng đặt ở thành giếng. Chắc ai tắm còn để trong buồng tắm. Sơn vén vách nhìn vào. Tim anh như muốn nhảy khỏi ra lồng ngực. Chị ba đang trần truồng ngồi trong buồng tắm. Chị nắm vai Sơn lôi mạnh vào rồi hai tay ôm Sơn cứng ngắt. Chị nói hổn hển vào tai Sơn :
-Tắm…tắm chung với tui đi.!
Chị ba không đẹp nhưng cũng không xấu. Có điều thân hình chị rắn chắc nhờ lao động. Chị ở ngoài đồng nhiều nên gương mặt hơi đen, nhưng bên trong thân hình chị trắng muốt. Ánh trăng dọi xuống trên thân thể chị ba lấp lánh vài giọt nước. Sơn đứng chết trân. Phản xạ đầu tiên là Sơn ngồi phụp xuống, lắp bắp :
-Chị ba..anh ba..bé Phượng nữa …Nói dứt khoảng nhưng hai tay Sơn ôm cứng bị ba hồi nào không biết. Chị ba thì thầm vào tai Sơn :
-Anh ba ngủ rồi..bé Phượng mê xem phim…Hôn tui đi ! Tim Sơn đập thình thịch. Hai tay run rẩy. Chị ba luồn tay vào quần đùi Sơn. Mình Sơn đã không còn một miếng vải. Chị ba nằm vật xuống. Chị tập Sơn lần…yêu đầu tiên. Bốn cái chân lòi ra khỏi hàng vách bao urê.
*
Sáng hôm sau. Đã tám giờ sáng mà Sơn không dám mở cửa.. Độ chừng chị ba đã ra đồng, gần chín giờ Sơn mới dám ló mặt ra. Anh vệ sinh và ăn sáng qua loa lại vào giường nằm. Hình như hương vị ngây ngất còn kéo dài trong Sơn. Người đàn ông nào lần đầu gần người khác phái sẽ biết rõ cảm giác nầy. Trong Sơn giờ có hai cảm giác. Sự run động của xác thịt. Sự sợ hãi của người làm việc gì đó rất xấu hổ, luôn bị nom nóp sợ người khác lật tẩy.
Buổi trưa. Sơn đang vo gạo ở giếng chưa xong thì chị ba cũng mang nồi ra, xách nước vo gạo kế bên Sơn. Chị nói rất nhỏ khi mắt vẫn nhìn vào nồi cơm :
-Tối…khi nghe tôi giả tiếng bồ câu kêu thì Sơn ra nghe ?!
Sơn chưa trả lời thì chị ba đã đứng dậy vào nhà bếp. Sơn vào nhà nấu cơm. Bắt cơm lên bếp xong lại lên giường nằm suy nghĩ. Tối nay mình có nên ra không. Lỡ người ta biết được thì sao ? Mà ăn nhằm gì, mình con trai mà. Tại chị ba trước chứ bộ. Nhưng rủi anh ba hay con Thùy biết thì sao ? Mắc cỡ chết. Xấu hổ lắm ! Mùi cơm khét lẹt bay lên. Sơn cuống cuồng chạy xuống. Run lập cập cũng như hồi qua ngồi với chị ba.
Trăng mười sáu sáng làm sao. Sơn vẫn thích những đêm trăng sáng như vầy. Nhưng sao trăng đêm nay Sơn lại muốn nó đừng sáng nữa. Ngay giường anh ngủ là cái cửa sổ. Ánh trăng xuyên vào giọi lên tường. Đẹp lạ lùng. Sơn nhìn đồng hồ, hai mươi mốt giờ rồi. Tự nhiên lại nôn nóng. Tự nhiên lại muốn nghe tiếng chim bồ câu kêu. Nhưng chim bồ câu đâu lại kêu giờ nầy. Sơn trở mình nhiều lần. Ngồi xuống. Đứng lên. Hơn hai giờ sáng mà mắt vẫn mỡ trừng trừng. Cuối cùng anh cũng thiếp đi khi chuông nhà thờ gần bên rung lên làm lễ lúc năm giờ sáng.
*
Mãi đến mười một giờ trưa Sơn mới thức dậy. Anh mở cửa sau đi vệ sinh thì đã thấy chị ba đang đứng phơi đồ. Khi Sơn đi ngang chị nói nhỏ :
-Đêm qua anh ba đau nhiều quá, tui phải bóp tay bóp chân cho anh ba suốt đêm rồi ngủ quên hồi nào không hay ! Tối nay nghe …
Sơn dạ rất nhỏ và bất giác quay mình nhìn lại sau lưng. Đâu có ai thấy gì đâu !
*
Chập choạng tối thì tự nhiên gió thổi rất nhiều, mây đen ùn ùn kéo đến. Mưa một trận thiệt lớn cả tiếng đồng hồ, rồi lại lăm răm. Sơn nhìn đồng hồ. Hai mươi mốt giờ rồi. Mưa vẫn còn rớt hột. Bỗng nhiên Sơn nghe có tiếng chim bồ câu :
-Gù…gù…gù…gù…!
Sơn ngồi bật dậy. Anh đi chân không ra mở cửa sau, luồn lách đi về phía buồng tắm. Chị ba đã đứng sẳn, chị nắm tay Sơn đi về phía chuồng bò. Sơn ngoan ngoãn như em bé được mẹ dắt đi. Người ta nói bóng tối đồng lõa với tội lỗi. Trời mưa tối thui làm chị ba vững bụng hơn. Sơn rờ vai chị ba rồi nói :
-Ướt hết rồi !
Chị ba choàng tay qua vai Sơn kéo nắm xuống :
-Kệ nó, không sao đâu! Rồi chị chủ động hôn Sơn, lên má lên cổ. Chị cởi nút áo Sơn. Vùi mặt mình vào ngực Sơn. Sơn nghe ươn ướt, không biết nước mưa hay nước mắt của chị ba.
-Sơn đừng lo, tui đã cho anh ba uống thuốc ngủ rồi. Sơn đừng khinh tui nghen ! Gần năm năm nay, anh ba bị bệnh… Tui còn trẻ, mới ba mươi tuổi mà !
Sơn không trả lời, bóp bóp vai chị ba như đồng cảm. Một người đã ăn quen rồi bị bỏ đói. Một người tràn trề sức sống. Họ quấn vào nhau như hai con thú đang yêu nhau ngoài đồng. Mãnh liệt. Chưa từng thấy.
*
Sơn ở nơi nầy đã hai mươi ngày. Năm lần chim bồ câu kêu gù gù ban đêm. Bỗng dưng đầu giờ chiều nay Thùy đến, vừa bước vào cửa đã hối :
-Anh Sơn, thu dọn đồ đạc. Vào trung tâm trình diện và tháp tùng đoàn lên Nha Trang tập huấn ba tháng ! Ngon chưa ?..
Sơn vui mừng, gom góp quần áo tống vào chiếc ba lô quân đội mà người bạn cho Sơn. Nhưng sao anh nghe như mình mất mát điều gì đó…Chị ba vẫn còn ngoài đồng. Sơn đi mà không từ giả chị được lời nào. Anh ba vẫn nằm miết trong buồng. Sơn vò đầu cháu Phượng :
-Thôi…chú Sơn đi nghe. Phượng ở nhà học giỏi nhé ! Cho chú gởi lời thăm chị ba và nói giùm chú là định bắt con bồ câu chị ba cho.. Nhưng chú đâu có lồng nên làm sao nuôi được…thôi đành gởi lại chị ba vậy !
Sơn nghe như có một chút gì đó ngậm ngùi. Nơi nầy, chắc chắn anh không trở lại. Nhưng tiếng kêu gù …gù của chim bồ câu sẽ theo mãi trong tiềm thức của anh trọn đời.
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi


















