Trần Minh Nguyệt
“ Thụy! Sao ông ngồi một mình ở đây? Mà làm gì ông thẫn thờ quá vậy? “ . Thụy ngước nhìn lên – Trung, cậu bạn hàng xóm nổi tiếng vì những trò nghịch ngợm nhưng rất tốt bụng và vui tính. Không ai biết được Trung có buồn không? Vì lúc nào vẻ mặt anh cũng rạng ngời niềm tin, và hạnh phúc. Trung luôn mang lại cho người thân – bạn bè xung quanh một cảm giác ấm áp, an lành. Thụy gượng cười trả lời bạn : “ Có buồn và thẩn thờ gì đâu? Mình ra đây nhâm nhi li cà phê và nghe nhạc Trịnh như mọi lần thôi mà. Còn cậu sao cũng đi một mình đến đây vậy? ”. Trung cười rất tươi – nhìn vào Thụy, cao giọng như hát : “ Tớ ấy à? Tớ bấm quẻ biết hôm nay cậu bạn thân nhất của mình có chuyện buồn mà không thể nói cùng ai, giữ trong lòng thì nặng trĩu nên tớ ra đây cho cậu giải bày thôi ”. Thụy cười và đấm vào vai bạn : “ Ông nổ vừa thôi chứ, mình thì có chuyện gì mà buồn chứ? ”. Trung vẫn tỉnh khô nhìn vào mặt Thụy và nói từng tiếng : “ Cậu đừng giấu tớ, tớ là ma xó mà, không có chuyện gì qua mắt được tớ đâu? ”. Thụy có vẻ phân vân, yên lặng.
Một thoáng đăm chiêu, Thụy nhìn thẳng vào mặt Trung – khẻ nói: “ Có thật cậu muốn nghe những u uẩn sâu khuất trong lòng mình không? Mình muốn quên đi tất cả, nhưng từ hôm qua tới bây giờ nó lại trổi dậy cậu à! “. Thụy khẻ lắc đầu : “ Mình thua rồi, thua nó thật rồi, không thể chế ngự nó thêm nữa. Mình sẽ tâm sự cùng cậu vậy… ”.
Nhìn vẻ mặt như héo lại, khô ráp – và nghe giọng nói như uất nghẹn của Thụy; Trung chỉ nhìn bạn với đôi mắt đồng cảm và khích lệ.
“Cậu cũng đã từng biết tôi là một đứa con nuôi phải không?”
Thụy đột nhiên hỏi bạn. Sau phút ngỡ ngàng, giọng Trung điềm tỉnh : “ Cả cái xóm này, ai mà không biết cậu là con nuôi chứ? Cậu về đây khi cậu lớn rồi mà? Nhưng con nuôi thì sao ? Ba, mẹ và các anh em vẫn rất thương yêu cậu hết lòng đó thôi? ”. Thụy gật nhẹ đầu như để xác nhận. Giọng trầm trầm, xa vắng : “Thì mình có nói gì ba, mẹ hiện giờ của mình đâu? Họ yêu thương mình hết lòng mà ”. Trung ngạc nhiên ngắt lời bạn : “ Vậy bạn còn buồn gì nữa chứ? ”. Thụy yên lặng một lúc lâu, và vẻ mặt bỗng trở nên đỏ rần lên – anh nói gằn từng tiếng : “ Tôi hận ông, bà đã đẻ tôi ra, rất hận cậu à, Họ không phải là con người nữa rồi, mà chỉ là những con vật đội lốt người thôi… ”.
Dường như nhận ra được vẻ hốt hoảng, và kinh ngạc của bạn, Thụy nói khẻ như với chính mình : “ Cậu đừng tròn mắt ngạc nhiên vậy, hãy nghe tôi kể lại những gì tôi đã sống, đã trải qua khi tôi còn là con cái của họ … cậu sẽ hiểu vì sao ! ”.
Quá khứ lại quay về, như một cuộn phim đã bật máy – Thụy miên man nói, miên man kể như muốn nhanh chóng trút cạn những đau buồn, sợ hãi ra khỏi lòng mình.
“… Nhà tôi nghèo lắm, “ông ấy” ( mà tôi gọi là cha ) thì suốt ngày say xỉn, mọi chuyện đổ dồn lên đôi vai gầy còm cỏi của người đàn bà mà tôi gọi là mẹ. Tôi là con đầu , sau tôi còn bốn đứa em nữa. Hai cô em gái kề, và thằng út đau yếu bệnh tật luôn. Tôi sống thiếu thốn đủ mọi thứ, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, và không hiểu sao tôi và cô em gái kề út của tôi lại bị những trận đòn rất độc ác của “ông ta” mỗi buổi chiều. Ông ấy đánh chúng tôi không phải để răn dạy điều gì ( vì suốt ngày chúng tôi chẳng làm điều gì sai, trái với ý ông cả ), mà dường như đánh vì thù hận, là mong cho chúng tôi chết đi cho rảnh nợ vậy. Những lần như thế, bà ấy cũng không nói gì, không can ngăn, mà chỉ biết xuống bếp ngồi ôm mặt khóc thầm, hoặc sau đó lặng lẽ lấy nước muối xoa vào những vết bầm trên thân thể thâm tím của chúng tôi thôi. Tôi nhìn thấy trên gương mặt bà – nhất là ở đôi mắt thâm quầng một nỗi đớn đau còn hơn chính bà bị roi vọt hành hạ…”
Trung nhìn Thụy tỏ vẻ ái ngại cho bạn. Anh định nói câu gì để an ủi Thụy, nhưng ngập ngừng mãi không tìm ra lời nào, Trung vỗ nhẹ tay lên vai bạn như một sự chia sẻ sâu kín. Thụy nắm chặt bàn tay bạn – im lặng một lát, như để nén giữ cơn xúc động dang dâng lên có thể khiến Thụy bật khóc. Thụy đốt một điếu thuốc, giọng trầm buồn :
“… Năm tôi học lớp bảy, em gái kề út học lớp bốn, thì thằng em út của tôi bị bệnh. Nó bị đau mắt – hai mắt nó đỏ và sưng húp lên, to lắm, khó mở mắt ra được. Ông ấy hớt hãi đem nó đi chữa bệnh mắt khắp nơi, và những đồng bạc chắc mót trong nhà cũng theo hai cha con ông ấy đi hết. Những ngày đó chúng tôi chỉ ăn một bữa, và ông ấy bắt tôi và em gái kề út phải nghỉ học ở nhà đi bán vé số, bán báo đem tiền về nhà mỗi buổi chiều.
Và vào một buổi sáng, ông ấy bảo hai anh em tôi ở nhà không phải đi bán vé số nữa. Khoảng gần trưa, ông ấy về nhà với một người đàn ông lạ. Vừa bước chân vào là ông ấy gọi ngay tên hai chúng tôi ra chào khách . Không vòng vo, ông nói thẳng : “Hai đứa bay theo chú này đi làm ăn, tao không nuôi nổi chúng bay nữa!.”. Trong lúc tôi và cô em kề điếng lặng , đứng yên trân tráo nhìn nhau, rồi lấm lét nhìn người khách lạ – người đàn ông lạ lấy ra một xấp tiền đưa cho ông ấy, rồi nắm hai tay chúng tôi kéo ra xe. Hai chúng tôi cố bám tay vào cánh cửa, không chịu rời. cánh cửa nhà quen thuộc bao năm là nơi cuối cùng hai chúng tôi cố bám vào. Tôi và em gái khóc nức nở, hết lời van xin ông bà ấy cho chúng tôi được ở lại, hứa sẽ làm mọi thứ mà ông bà yêu cầu, nhưng chỉ nhận lấy đôi mắt dửng dưng. lạnh lùng . Người khách lạ gắng sức gỡ bung hai cánh tay yếu đuối, đã lôi chúng tôi đi dễ dàng. Bà ấy nhìn theo chúng tôi, bổng nói như thét vói theo : “ Chúng con hãy đi đi, ở lại ngôi nhà này các con cũng không sống nổi đâu !”.
Những người hàng xóm biết chuyện chạy đến can ngăn, nhưng vẫn không làm ông bà ấy động lòng. Ông ấy chống tay đứng giữa cửa, nói to với mọi người : “ Tôi đông con nuôi không nổi nên nhờ cậu này nuôi hộ thôi, bà con không mắc mớ gì ngăn cản vào chuyện riêng của gia đình tôi! ”. Có người chạy đi báo với chính quyền . Công an xã đến, nhưng rồi cũng không giải quyết được . Im lặng nhìn theo.
Vậy là chúng tôi theo người đàn ông đó vào thành phố. Tôi giả bộ ngoan ngoãn, khù khờ, đợi lúc ông ta không để ý, tôi bỏ trốn . Những kinh nghiệm của tháng ngày bán vé số đã giúp tôi. Tôi lần dò tìm đến các chiếc xe tài đậu dọc đường, năn nỉ tài xế cho tôi theo về lại quê nhà vì đã bị đi chơi lạc. Gặp người tài xế lớn tuổi, tốt bụng – ông nhìn tôi giây lâu – rồi gật đầu cho tôi leo lên phía sau thùng xe trống. Khi đi đến giữa đường, người tài xế dừng lại nghỉ trưa, ăn cơm. Tôi kịp đổi ý, vì sợ người đàn ông đó bán tôi một lần nữa, hay người khách lạ quay lại nhà tìm . Tôi xin người tài xế được ở lại . Và tôi đã lưu lạc nơi này…
Sau đó không lâu, tôi may mắn gặp được vợ chồng người thầy giáo ở thị xã này khi ngủ nhờ trước hiên nhà của ông bà. Ông bà hỏi thăm, biết chuyện – khuyên tôi hãy ở lại, nhận nuôi tôi, và đã thương yêu tôi như con ruột như cậu biết đó. Nhưng đã bao năm, tôi không còn biết tin tức của cô em gái kề út của tôi nữa. Không biết nó đã lưu lạc đến nơi nào ?. Sau hai lần được phép của cha mẹ nuôi – tôi đã thử nhớ lại – dò tìm đến căn nhà ở trong con hẻm nhỏ của thành phố, nhưng – con hẻm đã bị xóa bỏ – trước mắt là con đường rộng hai chiều, tất cả đã đổi thay nhanh chóng đến không ngờ! Có lúc tôi đã thầm nghĩ, có thể nó không còn sống được trên cõi đời này nữa rồi?. “
Thụy ngừng kể, quay sang Trung – giọng phẩn uất: “ Ông bà ấy như vậy đó, theo cậu có đáng hận không? Con cái đẻ ra, là núm ruột, là máu thịt của mình mà sẵn sàng dứt bỏ, bán đi để lấy tiền, mặc con cái sống chết ra sao…Họ có phải là con người nữa không? ”.
Trung ngồi yên lặng không nói gì, chờ cho cơn xúc động của bạn dịu bớt anh mới khẻ khàng: “ Theo tôi, cậu hãy quên họ đi, vui mà sống, chẳng phải cậu đang hạnh phúc với gia đình của cậu đó thôi? Sao hôm nay cậu đột nhiên nghĩ đến họ vậy? ”. Thụy rít lên “ Tôi thèm nghĩ đến họ làm gì, họ không đáng cho tôi phải nghĩ đến, họ là những người mà tới chết đi tôi cũng còn hận ”. Yên lặng một lát, Thụy nói nhỏ giọng “ Cậu biết đó! Tôi sắp cưới vợ, mẹ tôi bảo tôi nên về quê thăm lại hai ông bà đó, mẹ còn nói rằng “ Chắc là họ có nỗi khổ riêng,” Cậu thấy mình có tức không chứ? ”.
Trung không biết khuyên bạn điều gì lúc này nên chỉ yên lặng, ngồi nhâm nhi ly cà phê và thở khói…
Bà Sinh đi chợ về thấy trong nhà mình có một thanh niên lạ đang ngồi chơi với thằng Út – mù . Thấy bà về, Thụy đứng dậy lí nhí chào. Bà Sinh nhìn người lạ một lúc, bổng run lên bần bật. Mắt nhìn không rời người thanh niên khỏe mạnh, tuấn tú – bà thầm nghĩ “ đây là đứa con trai tội nghiệp của mình sao? ”. Bà muốn chạy lại nắm lấy tay con, muốn nói ra hết những u uất khốn khổ đang hành hạ bà đêm ngày, khiến cho bà không phút nào sống yên tâm được. Nhưng biết phải nói làm sao đây? Bà là một người mẹ không ra gì, là người mẹ mà không bảo vệ cưu mang được con mình.
Bà cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, đau nhói ở lồng ngực – không nói được một lời nào. Bà chỉ mở to đôi mắt trân tráo nhìn con. Thằng Út – mù nắm chặt tay anh , nói như hét : “ Anh hai về rồi mẹ ơi! Mẹ không nhận ra anh sao? ”.
Thụy nhìn mẹ, vẻ lam lũ và già cỗi trước tuổi của bà làm anh cảm thấy xót xa; nhưng anh vẫn không thể mở miệng nói được gì. Bức tường vô hình giá lạnh như đang ngăn cách hai mẹ con anh. Thụy nhìn chăm chăm vào cánh cửa – chính ở nơi ấy – anh và em gái đã cố bám chặt, ghì chặt lấy nó không buông tay và nhìn bà cầu cứu. Nhưng bà đã không hề nói lời nào, không có một cử chỉ can thiệp mà lại quay đi, bỏ chạy vào buồng, bỏ mặc anh và em gái bị ông ấy rứt ra khỏi nơi bám víu cuối cùng. Có lẽ, vì không chịu thêm được nữa, bà đã khóc. Tiếng nấc nghẹn ngào từng hồi ấy vọng ra rõ bên tai anh như đang còn văng vẳng…
Lúc nầy, Thụy chỉ nghe được một câu: “ Mẹ xin con, mẹ không đáng làm một người mẹ, con cứ mắng nhiếc nguyền rủa hay nói gì đó với mẹ đi! Con yên lặng vậy mẹ không chịu nổi !”. Thụy cứ đứng sững , lạnh lùng nhìn bà. Nhìn thấy bà khóc tức tưởi, anh cũng rất muốn nói lời nào đó với bà, nhưng tấm cửa kia cứ ám ảnh chờn vờn trong đầu, khiến Thụy không nói nên lời. Anh cố kìm giữ nỗi hờn giận bao năm cứ chực trào ra . Anh đã nói – giọng khô cứng , như tắt nghẹn: “ Bà đừng khóc nữa, tôi hỏi bà một câu thôi “ Sao bà nỡ lòng để ông ấy đem tôi và em gái bán cho người khác vậy? ”. Tôi còn may mắn trốn thoát, còn em gái có thể chết ở đâu đó rồi , bà biết không?”. Bà Sinh nấc nghẹn, lảo đảo gieo mình xuống chiếc chỏng tre gần đó – rên lên: “ Hiền ơi! Mẹ giết con thật rồi ”.
Bà cứ khóc gào, vật vã như con sóng dâng lên mỗi lúc một cao – mãi đến khi ngất đi. Thụy bàng hoàng, hốt hoảng thật sự – anh lay gọi mẹ nhưng bà vẫn bất động, toàn thân tái đi, lạnh giá! Thằng Út-mù cảm nhận được những gì đang xảy ra bên nó, khản tiếng gọi tên mẹ và anh. Thụy cố lục tìm trong các ngăn hộc chai dầu Nhị Thiên Đường, hay Song Thập mà bà vẫn thường dùng hằng ngày bấy lâu – nhưng không tìm thấy nữa! Anh vội lấy tay thoa vuốt các điểm ở hai bên thái dương…
Khoảng hơn nửa giờ sau, Thụy thoáng nhìn thấy bà Sinh dần dần mở to đôi mắt trắng dã, cứng đờ – bà đang tỉnh lại. Thấy Thụy đang ngồi bên cạnh nhìn bà với ánh mắt lo lắng. bà muốn ngồi dậy, nhưng Thụy nói như ra lệnh: “ Bà còn yếu lắm, bà hãy nghỉ cho khỏe đi? Tôi còn ở lại đây lâu, lúc nào khỏe hẳn sẽ nói chuyện … ”.
Thụy đứng dậy vào bếp nấu bữa ăn. Thằng Út bám theo anh không rời, nó luôn miệng nói, hỏi , và kể cho anh nghe đủ thứ chuyện từ ngày vắng anh và cô em gái. Nhờ Út-mù anh biết được tin đứa em gái còn lại của anh đã là mẹ của một đứa con rồi. Cuộc sống chắc cũng nhàn nhã nhưng vì nhà anh nghèo nên gia đình nhà chồng ít cho em gái anh về thăm gia đình. Còn ông ấy đã chết trong một lần uống rượu say trở về nhà bị té bất tỉnh trên đường, không ai thấy – nằm lạnh cả đêm . Nghe xong lời thằng Út kể, lòng anh bổng dấy lên chút ngậm ngùi cho thân phận con người trong vòng đời ngắn ngủi.
Ngày hôm sau bà Sinh bảo cậu Út sang nhà hàng xóm chơi, còn lại một mình bà với Thụy. Bà muốn dược trút hết nỗi lòng, những dằn vặt khổ đau, những bất hạnh mà bà đã âm thầm gánh chịu từ thời con gái đã giấu kín bao năm nay. Bà biết, mai này – bà sẽ không còn dịp để nói thêm gì với con trước khi quá trễ. Trước đây bà đã nghĩ bụng “ Sống để dạ, chết mang theo”, nhưng lúc này đã hoàn toàn khác xưa : Thụy đã khôn lớn, đang sống cách xa bà không còn dịp gần gũi thêm nữa – nếu cứ im lặng để mặc Thụy dò đoán. rồi khổ đau, ray rức suốt đời thì làm sao bà nhắm mắt cho yên được?
Giọng bà Sinh ráo hoảnh, tỉnh táo khác thường :
“… Hồi xưa khi còn là con gái mẹ cũng rất dễ nhìn, nhưng nhà nghèo và bà ngoại con lại bỏ mẹ khi còn nhỏ để cuốn gói đi theo một người đàn ông giàu có khác ở thị xã. Ông ngoại con buồn bã, bất lực – suốt ngày uống rượu không ngó ngàng gì đến mẹ. Mẹ cứ như vậy lớn lên không ai chăm sóc, vỗ về. Như một cây tre ngoài bờ buội. Mẹ thèm nghe một lời an ủi, một vòng tay của ai đó ôm mẹ vào lòng. Nhưng đợi chờ mãi vẫn không có ai, vì có ai muốn cưới một người như mẹ về làm vợ đâu? Khi ông ngoại con say, mẹ hay trốn ra ngồi một mình bên bờ sông mà mơ tưởng, nghĩ ngợi. ..” Chợt bà Sinh quay lại nhìn Thụy – hỏi: “ Con có còn nhớ Ông ba Ngà nuôi vịt ở bến sông không?. Ông thường hay cho con trứng vịt ngày nào đó? ”.
Không đợi nghe câu trả lời của anh, bà kể tiếp : “… Một đêm nọ, mẹ đang ngồi bó gối bên bờ sông như mọi hôm để chờ giờ trở vê nhà ngủ thì ông ba Ngà lén ôm mẹ vào lòng từ phía sau. Một thoáng hốt hoảng, và mẹ đã nhận ra ông ấy ngay. Mẹ biết ông đã có vợ con rồi, mẹ định kêu la lên vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay kia, nhưng ông ta đã bịt chặt miệng mẹ, và sự cô đơn, sự thèm muốn, làm mẹ đã buông xuôi – không cho mẹ làm điều đó. Và từ đó – cứ hằng đêm, mẹ lại lén đến bờ sông với ông ta. Như một thói quen không thể dứt bỏ. Không thể thiếu thốn. Kết quả là mấy tháng sau đó mẹ mang thai con. Mẹ sợ hãi, tìm gặp báo tin với ông ấy nhưng ông ấy dửng dưng rồi hăm dọa mẹ đủ điều. Mẹ quá sợ hãi nên đêm nào cũng lang thang ngoài bờ sông đến khuya. Lúc ấy, mẹ muốn chết đi để không nghe lời đàm tiếu. cho khỏi nhục nhã với bà con, làng xóm. Và Ba Sơn đã cứu sống mẹ, ba Sơn con cũng mồ côi, đang ở bên kia sông một mình. Ba Sơn tìm đến với mẹ, nhưng không vô trách nhiệm, đã sang gặp ông ngoại con xin cưới mẹ về làm vợ. Ông ngoại con đồng ý ngay,và bảy tháng sau con ra đời…” Thụy cắt ngang lời bà Sinh : “ Thì ra tôi không phải là con ông ấy sao? “ Thụy nhếch cười : “ Còn em gái của tôi thì sao ? ”.
Bà Sinh cố nén cơn xúc động như đang lên dâng lên – say sưa kề tiếp như sợ rằng mình sẽ không dịp nói được nữa :
“… Ông Sơn rất yêu thương mẹ, và con. Ông không để mẹ con mình phải thiếu thốn gì cả – à, con còn nhớ lúc con còn nhỏ không? “ Thụy nghĩ thầm : “ Có lẽ mẹ anh nói đúng, anh nhớ lúc còn nhỏ ông ấy rất yêu thương anh, hay cõng anh đi chơi khắp nơi, và không một lần nặng lời, chứ đừng nói đến chuyện đánh mắng.”. Thụy ôn tồn : “ Mẹ kể tiếp đi! “
“ …Sau con, mẹ sinh thêm em Thắm, nhà ta lúc đó sống hòa thuận và vui vẻ lắm tuy vẫn còn nghèo, con à! Nhưng sự đời vẫn trớ trêu, oan nghiệt, không cho mẹ và gia đình ta êm ấm mãi, lâu dài!. Không ngờ được, sai lầm của mẹ từ thời trẻ đã lấy đi của mẹ tất cả những gì mình đang nắm giữ. Mẹ gặp lại ông ba Ngà trong một lần đi chợ về, ông ta chặn mẹ lại và bắt mẹ phải chìu theo lòng tham đắm tối tăm của ông ta. Ông ta đã hăm dọa nếu mẹ không làm theo ý ông – ông ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ông Sơn và mọi người trong làng biết. Lúc đó mẹ hốt hoảng, rất lo sợ mất đi hạnh phúc của mình đang có, đành nhắm mắt làm theo. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ba Sơn bắt gặp quả tang mẹ và ông ba Ngà đang ở trong căn lều chăn vịt của ông – không chịu nổi cơn sốc quá lớn, ba Sơn bỏ đi biệt. Ba ngày sau khi về lại ông trở thành một con người hoàn toàn khác, nát rượu, cộc cằn, và bỏ bê mọi chuyện. Ông ta muốn hành hạ mẹ. Giờ thì con hiểu sao ông ấy trả thù con và Hiền tàn nhẫn như vậy rồi chứ?
Ngày nào con và em cũng bị hành hạ, mẹ đau lòng lắm nhưng mẹ biết làm sao? Và khi ông có ý định đưa con và em cho người khác mẹ đã yếu hèn, chỉ biết nghĩ đến mình mà không nghĩ đến các con. Mẹ quá sợ ông ta, với lại mẹ nghĩ anh, em con sống khổ sở vậy giờ đi với người ta có thể hai đứa sẽ sướng hơn, sẽ không còn ai đánh đập đến thâm tím người mỗi ngày nữa…”
Bà Sinh bổng im bặt. Nhìn thẩn thờ ra sân. Sân vắng. Nắng chói chang trên những cành cây không còn mầu tươi. Nó như cũng đang héo dần như cuộc đời bà ở đây. Bà Sinh quay lại – dán cái nhìn chậm lên gương mặt đờ đẩn, trống vắng của Thụy – đợi chờ những lời trách móc, nguyền rủa. của anh.
Thụy yên lặng nhìn lại bà – một lúc lâu – như để ghi nhận những nét khổ đau oan nghiệt đã hằn in lên đó bao năm. Cuối cùng, Thụy uể oải đứng lên. bước ra cửa. Chợt anh ngoái đầu lại, nhìn bà Sinh đang còn ngồi ủ rũ nơi chiếc chỏng tre – nói : “ Tôi đi ra ngoài một lúc, mẹ với em cứ ăn cơm trước nhé ”.
Bà Sinh chợt cảm thấy lòng nhẹ tênh, không còn chút vướng bận – bà vừa mừng vừa tủi khi nghe Thụy gọi bà là “ mẹ “. Tiếng “ mẹ “ thật giản dị vậy mà bà đã luôn mong chờ từ nhiều năm qua với nỗi thắc thỏm , đớn đau. Bà nghĩ đến Hiền – và cám thấy như vẫn còn một khối giá băng đang xâm chiếm trong lòng . Hiền của bà giờ này đang ở đâu? Nó còn sống hay là đã chết thật rồi? . Những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt già nua xương xẩu của bà …
Thằng Út-mù chơi bên nhà hàng xóm đã dò dẫm về ở sân. Bà nhìn thấy trên tay nó có một trái bắp nấu to. Bà vội chạy ra đón con. Út-mù giúi vào tay bà trái bắp để dành: “ Bác Hai cho con, con không ăn, mang về cho mẹ, con biết me mẹ thích ăn bắp nếp mà? ”. Bà Sinh nắm chặt tay con. ôm choàng lấy nó, nước mắt rưng rưng …
Sáng sớm hôm sau Thụy về lại nhà cha, mẹ nuôi – anh muốn nói với mẹ nhiều điều lắm, nhưng vẫn có một cái gì cứ nghèn nghẹn ở cổ. Anh chỉ tỉnh táo nói được mấy câu trước lúc đeo xách lên vai : “ Sáng nay tôi về lại nhà, tôi hết thời gian xin được về thăm quê rồi!.” Anh ngập ngừng : “ Rồi tôi sẽ tranh thủ về thăm mẹ, và thằng Út. Lần sau về, tôi sẽ đem em theo lên thành phố, tìm cách chữa trị bệnh mắt cho nó thử xem sao? ”. Không để bà Sinh kịp trả lời – anh vội nói : “ Tôi gởi mẹ một ít tiền để nuôi em , mẹ hãy cầm tạm – đây là đồng tiền mồ hôi của tôi! ”. Anh nhét vào tay bà Sinh xấp tiền và vội vã quay đi như cố nén không muốn nhìn lại dòng nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đã đỏ hoe của bà. Ra khỏi ngỏ, đi được một đoạn, anh lại quay vào sân – nói rõ to : “ Bà hãy giữ sức khỏe, đừng buồn nữa, tôi sẽ đăng báo tìm em, bà phải sống để chờ ngày gặp lại nó chứ? ”
Trần Minh Nguyệt
Nguồn: Mang Viên Long gửi


















