Trần Minh Nguyệt
Hai người đàn ông đang ngồi lai rai ở quán bà Tâm, họ ngồi ở đấy chén chú, chén anh từ sáng tới bây giờ. Hai khuôn mặt đỏ ửng lên , sần sần – giọng nói đã nhão nhẹt, nghe có câu lè nhè nhừa nhựa tiếng được tiếng mất. Ở phía góc đường gần đó, cô Ngọ đang chào mời những vị khách đi đường để bán những gói xôi ế còn lại. Một số khách phất tay bước vôi – ra hiệu không mua; một số khác tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Tuy vậy cuối cùng cô cũng bán xong gói xôi cuối cùng. Cô dọn đồ đạc, xoong, nồi vào hai quang gánh và đi khuất dần vào trong con hẽm nhỏ.
Một gã bất chợt nói: “Ông có biết con mụ Ngọ đó không? Mụ ta đúng là một con đàn bà trắc nết, lẳng lơ, vậy mà không biết thằng nào nó làm cho mụ có thai mà sinh con nữa? Nhìn thây mụ như vậy tôi bắt rùng mình !”. Người đàn ông kia mắt long lên với tia nhìn dữ tợn: “Mụ ấy là một con đĩ, thì biết thằng nào là cha đứa bé đâu ông? ”. Ngừng lại một lúc, hít một hơi thuốc dài rất thỏa mãn – ông tiếp : “Ông mới về đây, nên ông chưa biết đó thôi, thời trẻ mụ ấy cũng dể nhìn, vậy mà cũng chỉ vì mụ ấy hư hỏng quá nên không kiếm nổi một tấm chồng cho tử tế.”. Bà Tâm – chủ quán nhậu, đang đứng ở quầy bên cạnh – liếc hai người đàn ông với tia nhìn sắc lạnh. Bà nín lặng. Khẻ lắc đầu, buồn bã….
Căn nhà tranh lụp xụp, xiêu vẹo, ẩm thấp – rộng khoảng 9m2 nằm ở cuối góc vườn đầy cỏ dại của Đình An Nam. Hai con người chui rúc vào đó để tránh mưa, tránh nắng. Lúc Ngọ 8 tuổi gia đình cô cũng có một ngôi nhà nhỏ cạnh bến sông An Hòa, nhưng từ khi mẹ cô bị chứng bệnh nan y, của cải trong nhà lần lượt ra đi, và đến khi mẹ cô mất, ba cô phải bán nhà để trả nợ. Ba Ngọ bị mù vì làm thuê, đập vỏ đạn lấy thuốc và đồng cho chủ vựa mua bán đồ phế liệu. Cảnh nhà suy sụp, cùng đường – hai cha con xin làng về tá túc tạm ở mảnh đất sau Đình này. Những ngày nắng thì tạm yên cho dầu với cái nắng hè gay gắt gió Lào đến ngộp thở. Ngọ sợ nhất mỗi khi mùa mưa bão đến, hai cha con ngày đêm nơm nớp lo sợ túp lều có thể sập ngã bất cứ lúc nào. Những cơn gió thốc, những trận mưa ào ạt – khiến túp lều rung rinh như chực bay lên hay ngã qụy xuống đất. Những ngày mưa to gió lớn, hai cha con cùng nhau chen chúc vào chổ khô duy nhất còn lại trong góc nhà. Cả đêm hai cha con lão mất ngủ vì mưa dột khắp nơi. Nghề mà cha con Ngọ nương tựa để có cái ăn ngày hai buổi là xin sự bố thí của thiên hạ khắp vùng. Từ ngả chợ, đến bến xe. Hôm nào đi xin gần nhà, tối – cha, con về lại căn nhà của mình – lúc phải đi xin ở xa, cha con Ngọ ngủ ở lều chợ, vỉa hè hay gầm cầu. Cuộc sống của hai con người lầm lũi, mò mẫm – không tìm đâu ra nẻo sáng.
Mười sáu tuổi, Ngọ dần trở thành thiếu nữ, và mọi người trong cái xóm nhỏ này ai cũng bảo là cô rất xinh. Ngọ không cùng cha mình ăn xin nữa, mà lên thị trấn xim làm tiếp viên cho một quán cà phê. Vẻ nhút nhát, nhu mì và nét mặt hoang dại của Ngọ thu hút bao khách đến quán. Và Ngọ đã sa ngã vì những vẻ hào nhoáng, quyến rủ bao vây chung quanh. Cô làm được rất nhiều tiền, dành dụm mua được ngôi nhà cấp bốn cho hai cha con. Từ đó, hai cha con không còn cảnh chui đục trong túp lều xiêu vẹo ở góc đình mà nhịn đói để đi ngủ nữa.
Cô có thêm vài cái tên mới “Ngọ ca ve”. Có người còn ác ý hơn bảo cô là “Ngọ ăn sương- gái bán hoa ” . Nếu cứ sống chung với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác chỉ vì tiền thì người ta gọi cô là “con đĩ” cũng không sai chút nào. Ngọ cũng không sai, cô không biết chữ nào, nghề nghiệp cũng không có, mà cha thì nay ốm, mai đau – cô biết làm sao để tìm ra tiền chăm lo cho cha, cho con cô bớt khổ đây? Cô chỉ còn tấm thân mình – còn chút nhan sắc, là “vốn liếng “duy nhất có thể xoay ra tiền mà thôi. Tiền bạc không dễ kiếm và cũng chẳng ai cho không – nếu không có sự trao đổi?
Cuộc sống không ngột ngạt. chật vật như trước, nhưng cha của Ngọ thì buồn hơn. Cả ngày ông không nói gì với cô cả – chỉ lầm lũi vào ra như một cái bóng lờ lững vô hồn và có khi còn thở dài bỏ bữa. Ngọ thương cha, nhưng không thể nghe theo lời ông được, Ngọ không muốn mình đang được sống sung sướng, nuông chìu, dư thùa như thế này lại trở về cuộc sống lam lũ trước kia. Đôi lúc, Ngọ cũng băn khoăn tự hỏi : “ Danh dự là cái gì nhỉ? Trước kia cha, con cô nghèo quá, suốt ngày đi ăn xin. gặp người tốt bụng thì chẳng sao nhưng gặp phải kẻ xấu bụng thì bị xua đuổi, còn nghi ngờ là người ăn cắp – lúc đó cha, con cô còn có danh dự nữa không? Danh dự của người nghèo khổ cùng tột như cha con cô có còn trên đời này không? ” . Ngọ cũng thường thì thầm tự an ủi mình : “Xét cho cùng mình có trộm cắp của ai đâu? Mình bán dần danh dự, đổi sự trong sạch của bản thân, đổi luôn hạnh phúc của tuổi trẻ để có đồng bạc nhét vào túi cơ mà? “
Có vài lần Ngọ bị những người vợ của những kẻ no xôi, rững mở kia chận đánh tơi bời, và cắt tóc làm nhục cô ngoài đường. nhưng cô chỉ cảm thấy đau đớn ê ẩm ở thân xác thôi, cũng không mấy xấu hổ. Ngọ nghĩ đơn giản : “Mình làm chuyện đó vì tiền và những lần như vậy chỉ là tai nạn nghề nghiệp mà thôi. Có gì mà xấu hổ? “.
Ngày Ngọ có thai bé Khang, cô cũng định đi phá bỏ nó như bao lần, nhưng bác sĩ bảo nếu cô phá thai nữa cô sẽ vĩnh viễn không có con. Bác sĩ cho cô một tuần để suy nghĩ, từ ngày sống bạc mạng đến giờ, đây là lần đầu tiên làm cô dằn vặt khổ đau. Nằm đêm – Ngọ suy tính : “Bỏ đứa con này đi thì trong cuộc đời mình sẽ không còn có con được nữa, còn giữ lại nó thì đời mình chắc sẽ chịu thêm bao nỗi khổ đau? “
Ba Ngọ gặn hỏi khi nghe tiếng khóc bất chợt của cô trong đêm – biết chuyện, ông kiên quyết bảo cô phải giữ lại đứa bé, nếu cô không làm vậy thì ông sẽ bỏ nhà , không nhận cô là con, và lang thang đi xin ăn như trước cho đến khi chết ở đầu đường xó chợ nào đó.
Và bé Khang đã ra đời. Khi nó còn tượng hình trong bụng Ngọ do dự, không muốn giữ nó lại, nhưng khi nó ra đời, nhìn thấy măt con – tự dưng cô cảm thấy yêu thương nó vô hạn. Nó trở thành niềm hạnh phúc cho cả hai cha, con cô. Cô quyết định rời bỏ nghề “gái cave “, về nhà làm đủ mọi việc để nuôi con. Ngọ không muốn con mình khi lớn lên phải bị tủi nhục, hổ thẹn vì cái quá khứ tội lỗi, nhơ nhuốc của mẹ.
– Này cô kia! Cô đổ rác trước mặt nhà tôi vậy sao? Ngọ hét to.
Cô Lan – nhân viên của doanh nghiệp tư nhân mỹ phẩm Tiến Đạt giật mình quay lại: “Trước nhà cô hồi nào? Mà ai trong cái ngõ này cũng đổ ở đây, chứ có phải mình tôi đâu? Nhà cô nằm kẹt trong xó xỉnh vậy phải rán mà chịu chứ? ”.
Ngọ xấn lại khiến Lan giật mình quay lui nhưng cô vẫn còn nghe giọng nói đầy giận dữ của Ngọ vọng theo : “Mấy người cũng vừa vừa thôi chứ, sao mà chỉ biết có mình không vậy? Nhà cao cửa lớn thì mặc mấy người, đem rác đổ trước nhà tôi là không yên với tôi đâu? Nếu không muốn tôi đem rác, và đồ dơ dáy này hất lại vào nhà thì ra mà hốt lại đi?”
Lan cũng không vừa : “Cô dám thì làm đi, tôi thách cô đó. Ai mà không biết cô là dân chợ búa, hàm hồ, lẳng lơ, hư hỏng chứ ?”. Nói xong Lan vào nhà đóng sầm cánh cửa cổng lại. Ngọ hùng hổ vào nhà lấy cái mê hốt rác ra định bụng xúc rác đem đổ lại nhà của Lan, nhưng thằng Khang đi học về – chạy ào vào nhà gặp cô. nó khoe: “Má ơi! Hôm nay con được cô giáo khen đó. Con viết bài văn tả má, vì con thương má nhiều nhất nên con tả rất hay”. Ngọ ôm con vào lòng – nước mắt bổng rưng rưng. Cô lặng lẽ cầm hộp quẹt ra đống rác và nhóm lửa đốt nó. Mọi nỗi hờn giận trước kia đều cháy tan theo ngọn lửa …
Phía bên kia đường, đoàn người ăn mặc sang trọng tay cầm bó nhang to, và túi trái cây, bánh kẹo nặng trĩu – họ rẽ theo con đường tiến sâu ra nghĩa trang thị trấn. Ngọ vội bảo cu Khang ngồi ở cửa trông nhà, cô lầm lũi theo sau đoàn người. Những người thăm mộ hôm nay có vẻ giàu sang lắm . Họ đem chưng ra trước mộ những hộp bánh đắt tiền, trái cây nhiều loại và còn có cả vài ba lốc nước yến nữa. Ngọ cảm thấy hồi hộp nhưng thầm nghĩ lễ vật mà người ta dùng để yếm trừ, trẻ chăn bò sợ không dám ăn nên cô tin chắc chắn là của mình. (còn đồ cúng mả bình thường thì cứ phải tranh giành mới có được)
Những người đi thăm mộ dường như cũng biết được điều đó, nên họ ở nán lại rất lâu, chờ lúc tàn hết cây nhang mới về. Khi họ vừa quay lưng rời khỏi, cả đám trẻ chăn bò đã nhảy ào vào lấy những gì họ để lại, Ngọ vội chen vào và đúng như cô nghĩ – cô đã có được một lốc nước yến, và một hộp bánh. Ngọ bổng thấy lòng rộn lên niềm vui như chính mình được cho quà. Ngọ nghĩ đến nụ cười của cu Khang, và câu hỏi thường ngày của cha: “Con cho cha thứ gì vậy? “
Bà Hường đang mạnh khỏe vậy mà bổng dưng bị tai biến rồi phài ngồi một chỗ. Trước kia, bà Hường cũng có chồng, có con đàng hoàng – nhưng bị nhà chồng sắc bạc quá không ở được đành bỏ chồng con trôi dạt về con hẻm này. Bà cũng là một người bán hàng rong, đụng đâu bán đó dọc phố ngoài chợ như Ngọ, và cũng cùng chung cảnh nghèo hèn trong cái xóm được đặt tên là “Xóm Lá “..
Lúc bà Hường còn khỏe mạnh, Ngọ với bà không thuận, cải và ẩu đả với nhau suốt ngày với một lí do duy nhất là giành giật bán từng bó rau, trái bí mà vài khách hàng tình cờ gọi mua giữa phố chợ. Ban quản lí chợ và trưởng thôn đã bao phen đưa họ ra kiểm điểm , nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Từ ngày bà Hường bị tai biến, không đi được nữa – ai cũng ngạc nhiên thấy chính Ngọ lại sang đỡ đần bà trong lúc trưa hoặc tối chứ không có người nào khác – kể cả hai đứa con của bà! Ngọ bảo thẳng với bà Hường khi nhìn được vẻ bối rối và biết ơn trong ánh mắt của bà : “Chị đừng lo, tôi không rảnh để giúp chị ban ngày đâu. Đằng nào trưa, với tối tôi cũng rảnh mà, giúp chị một chút để trả ơn chị vậy. Dạo này không có chị, dọc phố, ngoài chợ tôi cũng bán đắt hàng hơn… ”. Thỉnh thoảng, Ngọ còn giúi vào tay bà Hường một ít tiền ăn sáng nữa. Tuy bà Hường đau nằm một chổ, di chuyễn khó khăn – nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng nhờ bàn tay của Ngọ.
Nhờ sư thầy ở tịnh thất Ngọc Lễ mỗi sáng đều ghé châm cứu và săc thuốc nam cho uống – ba tháng sau, bà Hường bắt đầu đi lại được. Bà tập đi dần ra chợ, và có thể buôn bán kiếm sống như trước. Nhưng lần này cả bà Hường và Ngọ đều đồng lòng nhường nhịn. thương yêu nhau – như hai chị em ruột vậy!
Nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt từ quán nhậu đầu con hẽm vọng vào – Ngọ và vội miếng cơm, và tất tả chạy ra phụ việc rửa chén bát cho bà Tâm kiếm thêm tiền cho cu Khang đi học thêm vào thứ bày và chủ nhật như đã hứa với nó tuần trước. Ở vùng này ai cũng biết tiếng “con Ngọ ca ve, con Ngọ hung dữ, con Ngọ trắc nết “- nên cô không dám ló mặt lên phía trước quán như một người bị bệnh truyền nhiễm. Với Ngọ – cô quen nghe những lời như vậy rồi, cũng không mấy xấu hổ nhưng chỉ sợ bà Tâm mất khách, sẽ không nhận cho cô làm thêm nữa mà thôi!. Ngoài tiền lương hằng tháng, Ngọ còn được bà Tâm cho thức ăn thừa của khách để tối về cho Khang và cha cô ăn thêm trước khi ngủ.. Hôm nào quán đông khách, hôm đó gia đình của Ngọ còn có được thêm bữa ăn sáng ngon lành….
Dù mang nhiều tiếng xấu từ cửa miệng của lắm kẻ ngồi lê đôi mách ác tâm – nhưng những câu nói ngộ nghĩnh, ngây thơ của bé Khang, lời thì thầm dặn dò thân thiết của cha – Ngọ đã dần tìm thấy được niềm tin yêu trong cuộc sống và luôn nuôi nấng hi vọng về một tương lai tươi sáng sẽ đến với bé Khang – không xa …
Trần Minh Nguyệt
Tháng 9 – 2011
Nguồn: Mang Viên Long chuyển bài


















