Miêng
Năm lên mười, tôi gặp người đàn ông ấy lần đầu.
Buổi chiều mẹ thổi cơm, tôi ngồi trông hàng – cửa hàng xén linh tinh triệu thứ mà tánh hay quên, mẹ lại nhớ giá từng chi tiết – người đàn ông ấy xuất hiện như phép mầu, gấu quần và mũi giày tây xa lạ với khu ngoại ô nằm vào vùng thị giác của tôi hệt những tờ quảng cáo.
Ông ấy không đến để mua cái gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, áo sơ mi xanh phẳng phiu, mắt chớp lia hỏi đây có phải nhà bà Thảo không. Tôi e dè trước giọng rền như chuông, quan sát chưa dám gật đầu. Biết đâu người ta chẳng đến bắt như chuyện xảy ra tháng trước ở nhà bà Chín. Chúng tôi nhìn nhau, đo lường ánh mắt người lớn và trẻ con, ngờ vực, dọ dẫm. Ông dịu hơn :
– Cho bác hỏi thăm, có phải nhà bà Thảo đây không? là mẹ cháu phải không?
(more…)




















