Archive for the ‘Miêng’ Category

Quên

Posted: 14/07/2012 in Miêng, Truyện Ngắn

Miêng

Năm lên mười, tôi gặp người đàn ông ấy lần đầu.

Buổi chiều mẹ thổi cơm, tôi ngồi trông hàng – cửa hàng xén linh tinh triệu thứ mà tánh hay quên, mẹ lại nhớ giá từng chi tiết – người đàn ông ấy xuất hiện như phép mầu, gấu quần và mũi giày tây xa lạ với khu ngoại ô nằm vào vùng thị giác của tôi hệt những tờ quảng cáo.

Ông ấy không đến để mua cái gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, áo sơ mi xanh phẳng phiu, mắt chớp lia hỏi đây có phải nhà bà Thảo không. Tôi e dè trước giọng rền như chuông, quan sát chưa dám gật đầu. Biết đâu người ta chẳng đến bắt như chuyện xảy ra tháng trước ở nhà bà Chín. Chúng tôi nhìn nhau, đo lường ánh mắt người lớn và trẻ con, ngờ vực, dọ dẫm. Ông dịu hơn :

– Cho bác hỏi thăm, có phải nhà bà Thảo đây không? là mẹ cháu phải không?
(more…)

Cái giếng

Posted: 03/05/2012 in Miêng, Truyện Ngắn

Miêng

Vị cố đạo im lặng nhìn mông lung qua cửa sổ. Ngoài trời mới nắng tháng sáu mà đã dữ dội đẩy hơi nóng ngộp thở vào phòng. Không gian đặc quánh lại như từng mảng ny lông úp chụp xuống người ông. Ông lim dim mắt, chập chờn nửa mê nửa tỉnh. Ông quay bên phải bên trái, phất phất hai tay làm quạt, cái nóng ghì chặt làm ông ngầy ngật. Mấy con muỗi ngày vo ve như thỏ thẻ điều gì.
(more…)

Quan phu

Posted: 04/05/2011 in Miêng, Truyện Ngắn

Miêng


minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Như những bất ngờ vẫn thường tìm đến trong đời, tôi gặp lại cô học trò cũ là một sắp xếp đầy phép lạ.

Hãng cử đi Paris làm việc ba tháng, thay cho anh bạn đồng nghiệp vợ dở chứng sinh non, bịnh hoạn liệt giường. Nghiệp dư viết lách cho tôi cơ hội gặp gỡ các nhà văn trong bữa ăn tối bạn mời. Tình cờ ngồi đối diện “cây bút” ngồ ngộ, thuộc dân da vàng nướng hơi quá lửa. Ngộ nhất cây bút… mực chốc chốc nhìn cười cười. Moi mãi trong đầu dù men bia (ngay cả men chiến thắng) cũng không thể làm mờ trí não, vẫn không cách gì nhớ có quen với cây bút mực đó không. Bạn giới thiệu tên rõ ràng lạ hoắc (tôi thừa máu văn mình vợ người, chẳng bao giờ đọc văn người khác). Khi uống trà, cây bút mực tự động lăn tới, vẫn cười cười:

– Ðủ thấy thầy không thay đổi bao nhiêu, còn em thì khác xưa quá chừng!
(more…)