Archive for the ‘Trần Minh Nguyệt’ Category

Trần Minh Nguyệt

– Tình ơi! Đi uống cà phê với bọn anh không? Em làm gì mà ngẩn ngơ ra vậy? – Tình giật mình, thì ra là anh Tuấn, trưởng phòng của cô, một người rất giỏi về chuyên môn nhưng cũng rất hài hước.

Tình cười buồn : “ Có gì đâu mà ngẩn ngơ hả anh? Em chỉ đang nghĩ về công việc thôi mà.”

– Thôi đi cô nương, nghĩ về công việc mà sao đôi mắt rướm lệ vậy? có cần anh lau nước mắt cho không vậy?.
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Có những chuyện không thể nhưng thành ra có thể, có những chuyện khó tin nhất lại trở thành sự thật hiển nhiên hiện hữu như mặt trăng ngày rằm tròn đầy và sáng vằng vặc giữa trời không gợn chút mây vậy. Câu chuyện của tôi sắp kể ra đây bắt đầu vào một ngày hè trời chuyển mưa giông cách đây ba năm ….

Mưa giông ngày hè vốn rất đỏng đảnh, đang nắng gắt bỗng dưng trời sầm lại và đổ mưa xối xả, mưa đột ngột và chấm dứt cũng rất đột ngột. Những hành khách đang lưu thông trên đường thường là tấp vào hai bên tìm chỗ trú mưa dưới mái hiên hay vĩa hè của một ai đó nếu không muốn mình bị ướt nhẹp. Hôm đó tôi đi thư viện về với nhiều sách báo mượn đem vế nhà để đọc trong những thời gian nhàn rỗi, vì vậy tôi vội vã tránh mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà bên đường, để khỏi ướt mấy quyển sách đang bỏ nằm trống trải trong giỏ xe. Người thanh niên nhanh chân vào trú mưa trước tôi cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi lén nhìn lại anh ta – anh hơi thấp, nhỏ và nét mặt không điển trai một chút nào. Nước da ngăm ngăm đen, gương mặt khắc khổ, mái tóc bù xù và ướt nhẹp vì nước mưa. Nói thật là tôi không có chút thiện cảm nào với người cùng trú mưa ấy, mà còn cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của anh ta lúc nầy. Tôi nép mình vào sát tường, và chăm chú nhìn lại những cuốn sách mà cả buổi chiều tôi vất vả lắm mới moi tìm ra để mượn được. Ba quyển Tam Quốc, và cuối cùng là Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim. Tôi đang mê mải xem chương “ Nước Việt Nam thời Thượng cổ đại “ thì người thanh niên đang đứng bên cạnh tôi nói bâng quơ bắt chuyện. Tôi hơi khó chịu, nhưng cũng thờ ơ – ngập ngừng trả lời…
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Cái cảm giác đó lại đến, Tâm cảm thấy lâng lâng như đang bước vào ngưỡng cửa của hư không – cõi bình yên nhẹ tênh như gió thoảng.  Mọi điều hiện ra, mờ ảo, quyến rủ – thực thực, hư hư – chơi vơi, lơ lửng. Lúc trước, phải lâu lắm cái cảm giác này mới ùa đến bên nỗi chán chường cô độc , còn bây giờ hầu như nó đến liên tục với cô, nó cắn rứt, tàn phá cơ thể cô, nó làm cô mất ngủ hằng đêm. Trái tim trước kia vốn có hàng trăm, hàng vạn ngọn đèn lung linh chiếu sáng, vậy mà theo thời gian những ngọn đèn này dần tắt, giờ chỉ còn le lói ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn cuối cùng. Cái ánh sáng bàng bạc, hiu hắt ấy không đủ làm ấm lòng, làm tan đi lớp băng giá lạnh trong tim mà theo thời gian ngày càng dày và cứng như những lớp băng vĩnh cữu trong lâu đài của “ Bà chúa Tuyết”.
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Hai người đàn ông đang ngồi lai rai ở quán bà Tâm, họ ngồi ở đấy chén chú, chén anh từ sáng tới bây giờ. Hai khuôn mặt đỏ ửng lên , sần sần – giọng nói đã nhão nhẹt, nghe có câu lè nhè nhừa nhựa tiếng được tiếng mất. Ở phía góc đường gần đó, cô Ngọ đang chào mời những vị khách đi đường để bán những gói xôi ế còn lại. Một số khách phất tay bước vôi – ra hiệu không mua; một số khác tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Tuy vậy cuối cùng cô cũng bán xong gói xôi cuối cùng. Cô dọn đồ đạc, xoong, nồi vào hai quang gánh và đi khuất dần vào trong con hẽm nhỏ.
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Ông Thịnh chống tay, nhích người nhỏm dậy liếc nhìn đồng hồ ở trên tường, đã hơn hai giờ sáng rồi – vậy là chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi là một ngày mới lại bắt đầu. Trước khi vợ ông – bà Lan, bị bệnh ung thư phổi đi dần vào giai đoạn cuối, ông không bao giờ nghĩ rằng đêm lại dài đến thế. Nó dài dằng dặc, như vô tận, triền miên – bóng tối và sự tĩnh lặng của trời đêm càng làm cho lòng ông trở nên cô độc, và sợ hãi hơn bao giờ hết. Ông cố tình dỗ giấc ngủ, nhưng chỉ có những giấc ngủ ngắn ngủi nặng nề chợt đến chợt đi với ông mà thôi. Tiếng ho khan và kéo dài như xé tung buồng phổi của bà Lan là tiếng động duy nhất mà ông nghe được những lúc như thế này…
(more…)

Trần Minh Nguyệt


Thiếu nữ và sen – Tranh Đỗ Duy Tuấn

Mấy hôm nay trời oi bức lạ thường – ngày nắng như thiêu như đốt. Trời cao xanh trong vắt không gợn một chút mây. Cây cối ủ rủ dưới sức nóng như nung như nấu của mặt trời. Ban đêm, bầu trời dày đặc những đám mây đen. Gió từ hướng Bắc thổi rào rào làm cát bụi bay mù – thỉnh thoảng một vài tiếng sấm cửa nổi lên rền rền xa xa, nhưng trời vẫn không mưa. Những người bạn cùng phòng với Hiền đã ngủ say rồi, chỉ còn cô thao thức cùng đêm mà thôi. Hiền ngồi dậy đi đóng chặt các cửa sổ phòng để không phải nghe tiếng gió lùa và tiếng sấm ì ầm ngoài kia. Hai mươi năm trước cũng bắt đầu biến chuyển thời tiết như thế này mà sau đó đã cướp đi những người thân yêu nhất của cô…
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Thủy ngồi đu đưa trên chiếc ghế xích đu giữa sân nhà – mặt trời đã khuất dần sau dãy núi đằng xa,  nhường chỗ cho mặt trăng đêm mười bốn tròn và sáng vằng vặc, đang nhô cao, dạo bước rong chơi ngắm cảnh trần thế. Cho đến tận đêm nay, Thủy mới chợt cảm nhận được vẻ đẹp kì ảo của mây trời, hoa lá, cây cỏ dưới ánh trăng. Trước kia Linh đã từng nói tới ánh trăng dịu hiền, cảnh vật trời đêm kì ảo, lung linh như thế nào nhưng lúc đó Thủy lại cười cô em chồng là mơ mộng, là sống không thực tế. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà Linh đã ra đi xa một năm rồi – nghĩ đến đó, Thủy thấy cay cay ở sống mũi, nước mắt tràn mi, nhưng cô không buồn lau.
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Đêm! khoảng không gian như đặt quánh, giá lạnh, bằng bặc vây kín căn phòng. Ngoài trời, những con chim ăn đêm lẻ bạn thỉnh thoàng cất tiếng vọng vào, buồn thương. Miên trằn trọc hết nằm, lại ngồi dậy – rồi đi loanh quanh vô hồn trong phòng mà không biết làm gì để dỗ mình vào giấc ngủ? Cô mất ngủ triền miên, mất ngủ ngày càng nặng nề – kể từ ngày cuộc hôn nhân do cha, mẹ nài ép kia để sau đó không lâu, chỉ còn là một ảo ảnh. Chuyện đã tạm lắng qua, mà sợi dây vô hình vẫn còn trói buộc đời cô khiến Miên không làm sao thoát ra được…
(more…)

Trần Minh Nguyệt

“ Thụy! Sao ông ngồi một mình ở đây? Mà làm gì ông thẫn thờ quá vậy? “ . Thụy ngước nhìn lên – Trung, cậu bạn hàng xóm nổi tiếng vì những trò nghịch ngợm nhưng rất tốt bụng và vui tính. Không ai biết được Trung có buồn không? Vì lúc nào vẻ mặt anh cũng rạng ngời niềm tin, và hạnh phúc. Trung luôn mang lại cho người thân – bạn bè xung quanh một cảm giác ấm áp, an lành. Thụy gượng cười trả lời bạn : “ Có buồn và thẩn thờ gì đâu? Mình ra đây nhâm nhi li cà phê và nghe nhạc Trịnh như mọi lần thôi mà. Còn cậu sao cũng đi một mình đến đây vậy? ”. Trung cười rất tươi – nhìn vào Thụy, cao giọng như hát : “ Tớ ấy à? Tớ bấm quẻ biết hôm nay cậu bạn thân nhất của mình có chuyện buồn mà không thể nói cùng ai, giữ trong lòng thì nặng trĩu nên tớ ra đây cho cậu giải bày thôi ”. Thụy cười và đấm vào vai bạn : “ Ông nổ vừa thôi chứ, mình thì có chuyện gì mà buồn chứ? ”. Trung vẫn tỉnh khô nhìn vào mặt Thụy và nói từng tiếng : “ Cậu đừng giấu tớ, tớ là ma xó mà, không có chuyện gì qua mắt được tớ đâu? ”. Thụy có vẻ phân vân, yên lặng.
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Ngân giật mình tỉnh giấc vì chuông điện thoại réo vang, cô uể oải ngồi dậy nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm rồi. Một sự tĩnh lặng bao phủ căn phòng, không có một tiếng động nhỏ nào của những hoạt động ban ngày, mà chỉ có bản nhạc hợp xướng của lũ côn trùng ếch nhái vang vang. Ngân với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn và áp vào tai, một giọng đàn ông lạ ở đầu dây bên kia : “ Nam có phải không? Anh Đức nhắn cậu về quê gấp, mẹ đau rất nặng”. Ngân biết là ai đó đã nhầm số máy, cô cảm thấy một chút bực mình, tuy vậy cô vẫn nhã nhặn đáp lời: “ xin lỗi chắc là anh nhầm máy rồi, tôi không phải là Nam, cũng không có ai trên Nam ở nhà tôi cả”. Giọng người đàn ông bên kia rối rít nói lời xin lỗi và tiếng tút tút vang lên. Ngân đặt chiếc điện thoại trên bàn và thầm nghĩ “ Vậy là một người nữa sắp đi xa, đi về nơi vô định, chấm dứt những vui buồn của cuộc sống trần thế này. Và cậu Nam nào đó sẽ như thế nào khi biết tin mẹ mình đang thập tử nhất sinh như vậy”. Nghĩ đến đó Ngân cảm thấy một chút ngậm ngùi, thương cảm.
(more…)

Trần Minh Nguyệt

Tân ngồi bên dòng Nhược Thủy đăm chiêu nhìn con nước mùa hạ trong xanh, dòng chảy hiền hòa, lờ lửng như một dãi lụa sóng sánh dưới ánh nắng chiều đã nhạt. Anh ngồi lặng lẽ như một cái bóng. Thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn cảnh vật chung quanh như để tìm kiếm, hay chờ đợi một điều gì. Mấy năm gần đây, từ phía trên cao, người ta xây những đập nước chắn ngang dòng chảy, nước róc rách xuyên qua đập thành những tia nhỏ phun lên trời giống như những trận mưa phùn. Nước phản quang dưới ánh sáng mặt trời tạo thành bảy sắc cầu vòng lung linh kì ảo. Những ngôi nhà ven sông trước kia chỉ là những ngôi nhà tranh vách đất, trước và sau nhà là những bãi đất trống hoang tàn, hôm nay đã mọc lên những quán nhậu đặc sản, những nhà hàng bề thế. Cuộc sống của ngôi làng bên sông này đang đổi thay, khởi sắc mà sao Cầm của anh, tình yêu của anh lại trở nên ảm đạm, bi thương? Những kỉ niệm xưa cũ cứ lần lữa sống lại –  hiện về, làm tim anh như se thắt khôn nguôi. Anh nhớ Cầm – nhớ da diết cô bạn gái thơ ngây,  người yêu bé bỏng một thuở giờ đã xa vời, biền biệt, không biết đã trôi dạt về nơi đâu?  Rất nhiều lần Tân đã thắt thỏm tự hỏi  :  Tình yêu mà Cầm dành cho anh chỉ có vậy thôi sao?  Tại sao nàng lại bỏ đi xa? ”
(more…)