Mụ Bẩy Mồng

Posted: 15/04/2011 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

Khi Mụ về đến nhà thì không còn thấy con Vện đâu nữa. Trước khi đi, Mụ đã cẩn thận căn dặn dò và không quên hứa hẹn cho nó một phần quà rồi mà. Mụ co chân tống mạnh vào cánh cửa đóng bằng vỏ cây kiềng kiềng rồi quăng mạnh gói bánh khoai xuống cạnh đó, lẩm bẩm:

– Mồ tổ cha nó!

Cái mùi hôi thúi mấy hôm nay vẫn chưa bay đi khỏi căn nhà vốn đã hôi thúi, hèn gì thằng Nóc cả tuần nay không thèm ghé vô nhà Mụ. Hôm qua, nó chỉ đứng ngoài vách nói vọng vô, như cái kiểu Mụ đang ở trong tù vậy:

– Bà đưa lại tui cây cần câu với mấy cái lưỡi câu, mấy cục chì trong hộp lon…

– Chi vậy? Mụ hỏi. Chừng này mà còn câu với kéo gì nữa?

– Tui đi gửi nhà thằng Bọt.

Mụ ngạc nhiên:

– Má mày biết hả? Thì cứ để đây , có sao đâu?

– Má tui hổng cho…!

Rồi nó đi thẳng. Ra tới bụi chuối đầu đường, nó đứng lại, quay nhìn thẳng vào gương mặt ngờ nghệch của Mụ. Mụ chợt rùng mình, có cảm tưởng như cái nhìn của một lần cuối. Cái nhìn làm mụ suy nghĩ hoài.
Thiệt tình là Mụ đang ở trong tình trạng hết sức nguy hiểm. Dù sao, theo Mụ nghĩ, “hãy cố chịu đựng, may ra thì qua khỏi. Tất cả cũng tại mình!”

Tất cả đều tại Mụ.

Giả tỉ đêm đó, “thằng qủi sứ” đừng nhìn Mụ bằng đôi mắt đó, có lẽ Mụ đã tống cổ hắn ra khỏi nhà. Mụ không nỡ la hoảng lên vì lời cầu khẩn của hắn.

Hắn bị thương hồi đầu hôm đến khi gặp Mụ mới thều thào xin ít nước uống. Hắn có cái nhìn của một con bò với đôi mắt hơi ươn ướt. Rồi bằng cái nhìn đó, Mụ xúc động theo cái nhìn của chính mình. Mụ thương hắn, tội nghiệp hắn như tội nghiệp con Vện. Hồi trước, con Vện cũng đột ngột đến nhà với cái nhìn tương tự như vậy.

– Tôi trốn, tôi bị thương… Bác làm ơn giúp tôi!

Hắn xin nước uống, hắn đòi ăn rồi hắn ngất đi sau khi vừa uống nước xong và chưa kịp ăn gì cả. Trưa hôm sau hắn mới tỉnh và trong lúc Mụ đi vắng, hắn đã đái ỉa tại chỗ. Vết thương đùi bong ra mặc dù Mụ đã bó cột lại bằng lá cỏ hôi đâm nát.

Máu ra, thấm xuống nền đất rồi cùng cứt đái tạo thành mùi hôi thối này… Con Vện mất hẳn chỗ ngủ. Nó cũng không thể chịu được cái mùi hôi ở “giang sơn” của mình.

Sáng hôm sau nữa thì hắn ra đi. Mụ khóc rưng rức. Hắn đi, như lúc hắn tới, Mụ không hay biết gì cả.
Người ta gọi Mụ là Mụ Bẩy, và sau lưng Mụ, “Mẹ Bẩy Mồng.” Mụ biết, đôi khi thấy tưng tức nhưng không buồn gây sự. Chồng Mụ là một thượng sĩ giải ngũ, chết vì bị cây đè, khi Mụ đẻ thằng Chèo được hai tháng.

Người ta biết hồi trước Mụ lấy Mỹ. Người ta bàn tán, xì xào riết rồi cũng nhàm. Mụ đem thằng chèo cho vào ở một gia đình giàu có sống ở Nam Vang. Đó là một dầy vò lớn nhất trong đời. Đó cũng là lần thứ nhất Mụ biết hối hận vì việc làm của mình.

Lần thứ hai, đêm hôm trước, Mụ đã nói với “thằng quỉ sứ” một cách hằn học:

– Cậu phải đi ngay, tôi không giúp cậu được gì nhiều đâu. Tụi nó mà biết được chắc tui cũng chết…

Mụ thấy hối hận ngay sau đó. Mụ lần tay sửa lại nếp áo cho hắn như một lời xin lỗi, trong khi hắn trợn nhìn Mụ với đôi mắt lạc thần. Bây giờ thì Mụ biết rằng mình sẽ nhớ hoài đôi mắt đó…

Và hắn đi – đúng ra là lết – có lẽ chỉ vì câu nói. Mụ thẫn thờ cả ngày hôm đó và cảm thấy mình có lỗi với mọi sự vật trước mắt, từ cá ghế, cái bàn đến con Vện và người lối xóm… nhất là sau buổi sáng xuống xóm nghe ngóng.

Té ra, trại giam nổi loạn và có một số trốn thoát được vào rừng, một số bị bắt lại, một số bị bắn chết… Công an tiếp tục truy lùng mấy bữa rầy.

Sáng nay, người ta lại nói tới cái xác chết của một người lính ngụy sình thúi, vết thương ở đùi có dòi, cạnh con đường mòn từ xóm nhà đến núi Vồ Hương.

Mụ làm bộ lơ đãng như chuyện không ăn nhập gì tới mình nhưng không làm sao giữ được cho hai đầu gối khỏi run chạm vào nhau, nhất là khi nghe “vết thương được băng bó bằng một cái khăn quàng, nhất định là tên tù cải tạo được ai đó giúp đỡ trước khi chết…”

Mụ với tay xô cái thùng giấy trên bục gỗ đen đủi qua một bên để lấy thêm chút ánh sáng bên ngoài, rồi trải xắp vải ú lên bàn, và bắt đầu đo cắt. Mụ nghĩ rằng dù sao thì câu chuyện cũng đã đi đến đây rồi, có lo lắng lắm cũng vậy thôi. Ở ái xóm Cầu Xấu nhỏ như nắm tay này, chuyện gì một chút xíu người ta cũng biết…

Cái điều mà Mụ lo lắng lại được “bồi đắp” từ nhiều ngày nay nên chắc sẽ không khiến Mụ hốt hoảng quá đáng khi phải đương đầu với nó. Sau khi cái xác chết của người lính ngụy được phát hiện, Mụ có cảm tưởng như dân trong xóm không còn diễu cợt hay xa cách với mình như trước nữa. Có những ánh mắt vừa có vẻ dò xét, vừa có vẻ gửi gấm khiến Mụ chột dạ.

Qua thêm một ngày, một đêm, Mụ một thêm hối hận. Cuộc đời Mụ có còn gì đâu để phải lo lắng đến nỗi thốt ra câu nói đó? Xác thằng Xuồng, thằng con lớn của Mụ ngày nào khi đem về tới nhà vẫn còn được băng bó sạch sẽ và vài người lính theo bồng súng dàn chào mà!

Mụ cảm thấy hai con mắt cay cay và biết mình sắp khóc. Không còn gì để níu kéo lại được nữa. Mụ quăng tất cả các thứ đang cầm ở tay, rồi gắng gượng đi về phía bộ ngựa – chỗ ngủ.

Cùng một lúc với tâm trạng bàng hoàng đó, Mụ phát giác ra nhiều thứ đồ đạc bị bới xốc một cách vội vã, chiếc ghế đẩu bị mất một chân, cạnh đó là máu và lông của con Vện.

Trong vùng ánh sáng lờ mờ. Mụ qụi xuống không biết để nhìn cho rõ … hay vì ngoài cửa có nhiều bóng người đi nhanh vô nhà, có người cầm súng. Đi đầu là thằng Nóc.

Võ Hoàng
Nguồn: Tưởng Năng Tiến gửi

Đã đóng bình luận.