Archive for the ‘Võ Hoàng’ Category

Võ Hoàng

rot_tra_moi_khach

Buổi sáng sớm, hai tín hữu một nam một nữ đến viếng chùa. Có lẽ họ dạo cảnh bên ngoài cũng khá lâu rồi mới vào trong, thầy Đàm nghe họ nói với nhau những lời phê bình, so sánh giữa hai đám bông hồng ở trước và sau chùa. Thấy thầy, chừng như biết chắc là người ở đây, họ cúi đầu chào ra vẻ kính trọng và xin phép được vào chánh điện lễ Phật.

Người đàn bà có vẻ sành sỏi việc cúng vái. Cứ xem dáng điệu chị nghiêng nghiêng châm đầu nhúm nhang thơm vào ngọn nến đang cháy, xong rụt lại đưa tay trái quạt nhẹ nhẹ, phân ra làm hai phần đưa cho người đàn ông một nửa, thầy Đàm biết không cần nói thêm một lời chỉ dẫn nào nữa.

Lễ xong, thầy mời họ ra phòng ngoài uống chén trà nóng. “Nhà chùa thì không có còn gì quý hơn là chén trà nóng đãi khách.” Họ im lặng đi theo sau.
(more…)

Võ Hoàng

nha_choi

MỘT

Năm Thuật dựng một căn chòi và lập miếng vườn nhỏ ở sát cánh đồng tràm. Ba bốn năm, ngó lại chưa thấy huê lợi nào đáng kể. Cái thứ dễ trồng nhứt là khoai mì, mà hễ cây lên cao tới thắt lưng là lá bắt đầu vàng khè rồi dường như càng ngày càng thấp xuống. Người ta giải thích rằng tại đất còn phèn nhiều quá. Năm Thuật cũng biết như vậy, mà cứ rán. Có mấy tháng nắng, nhắn thằng cháu vô tính mượn nó tiếp sức móc cái mương dài cắt ngang đám bòng bong, từ cây tràm gãy ra tới suối cạn, mà năm lần bảy lượt, nó cứ hẹn ít bữa, ít bữa… Rốt cuộc, trời vừa trở mùa, nghe nó với mấy thằng bạn cướp ghe người ta vượt biên mất biệt. Đống tràm con, Năm Thuật tính dành để đóng cừ còn nằm chình ình đó, cả năm nay rồi.
(more…)

Đất lạ

Posted: 31/03/2015 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

settlement_of_vietnamese_refugees

Qua hết hai tuần lễ khù khù khờ khờ trên xứ người thì cũng phải tới lúc thằng Thài bắt đầu thấy được nhiều vấn đề trong cuộc sống. Trước hết, nó nói mà gần như ra lệnh cho em, con Lài, mười bốn tuổi:

“Kể từ bây giờ trở đi, mầy nói chuyện với tao, mà nói bằng tiếng Mỹ thì đừng có hòng tao trả lời mầy.”

Con nhỏ chỉ liếc xéo một cái rồi thôi. Thằng Thài tiếp tục:

“Còn mỗi khi anh Phước mở nhạc, mầy làm ơn nói với ảnh là mở nho nhỏ một chút. Tao ghét nhứt là cái vụ đó. Nhạc gì mà mở ì ì như khùng như điên, nghe làm sao được!”
(more…)

Võ Hoàng

nha_ngheo

Sáng mồng hai Tết, Giáo Tuất lén vợ ra ngồi trên miếng đá lớn cạnh đám bông hoàng điệp, hai tay đặt lên đùi, ngó qua ngó lại. Một hồi, động lòng ngâm nho nhỏ:

“Nhập thế cuộc bất khả vô văn tự
Chẳng hay ho cũng phải nghĩ một bài!
Huống chi mình đã đỗ tú tài
Ngày Tết đến cũng phải một hai câu đối
Đối rằng:
Cực nhân gian chi phẩm giá…”
(more…)

Tàn Nho

Posted: 25/06/2014 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

sua_soan_le_vu_quy

Khu chung cư này, ai cũng biết ngày mai ông Thiên gả đứa con gái lớn. Hồi chiều tới giờ, có hai ba nhóm ông già bà cả đi vô đi ra liền liền. Bà chị Sáng nhà kế bên nói với chồng:

“Con nhỏ coi vậy mà nó có phước thiệt chớ hổng phải chơi, thằng chồng nó tướng đi hiền khô mà gương mặt sáng sủa lắm. Nghe nói cũng làm chung hãng với con Lương. Tụi nó khá lắm.”

Bà Nghĩa ở căn đối diện thì nói với đứa con gái:

“Tao tưởng ông Thiên ăn ở hiền lành thì trời thương, ai dè cưới nhằm thằng rể không ra gì hết. Người gì mà đoản hậu, thiếu âm đức thấy rõ. Nó đi, tao ngó đằng sau lưng, tao biết thứ này không khá được. Mà thôi, chuyện của người ta mình lo làm gì cho mệt.”
(more…)

Của thương

Posted: 06/06/2014 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

thieu_phu_buon

Bữa nay cúng cơm bà cụ.

Trời sâm sấp tối mà chị Mật vẫn chưa chịu đốt đèn cầy. Căn nhà tối om. Mấy đĩa đồ cúng bày sẵn trên bộ ngựa, ruồi bay vo ve trên đó, nhà lại im lặng, buồn thiu. Chị Mật cố nén một tiếng thở dài.

“Mấy bữa, nhắn chú sáu Nông ba bốn lần, ngang qua Sóc Xoài cho thằng nhỏ hay ngày cúng cơm, mà cũng không về…” Chị Mật chỉ dám hy vọng chút chút thôi chứ chắc gì thằng Còn xin về được. Vậy mà với một chút hy vọng đó, chị chờ nó hoài. Hồi chiều, vừa về tới đầu cầu nổi thôi, mà đã nghe nôn nao tưởng đâu gặp lại thằng em nửa năm nay đi biền biệt, ai dè nó vẫn chưa về.
(more…)

Cơm chiều

Posted: 21/05/2014 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

noi_ca_kho

Chiều, khi thằng Ngôn bưng nồi cá kho lòn cửa sau vô chòi thì đúng lúc Hàng thức giấc. Ngủ một hơi mấy tiếng đồng hồ như vậy mà cũng thấy trong người ngây ngây, Hàng phát giác mình đang còn có cái cảm tưởng của những ngày mới tới. Cái cảm tưởng đau điếng đầu óc, thân xác rã rời của nửa khuya chợt thức sau một ngày vật lộn với công việc ở nông trường Cây số Tám.

Anh nằm yên lặng thêm một lúc nữa thì chợt nhận ra nãy giờ, mình nhìn vào cái xách tay Air Việt Nam treo trên vách mà đầu óc nghĩ ngợi đâu đâu. “Vậy mà cũng ở đây hết tháng thứ tám như ai rồi…” Hàng ngồi dậy, cái võng nhún nhẩy và kéo ghì hai đầu cột chòi lại, cánh kèo phùn lên ép vào mái thiếc phát ra những tiếng lèng xèng làm bất cứ ai nghe thấy cũng khó chịu và ái ngại. Anh nói vọng ra sau:

“Đi xếp hàng lấy nước chút nữa mình tắm sông rồi xả, Ngôn à. Mầy ăn cái gì chưa? Bữa nay có ghe nào vô không?”
(more…)

Đưa chân

Posted: 28/04/2014 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

xe_lam

Như thông lệ, Bảy Cò tấp xe lam vào sát lề, lột nón quăng mạnh xuống ghế, vặn tắt máy rồi thọc tay vào túi, lửng thửng bước ngược về quán chệt Ký. Trời chỉ vừa hừng sáng, khách mới tới lai rai, Bảy Cò cảm thấy thơ thới lòng, dư sức chọn một chỗ ngồi vừa ý.

“Uống gì, chú Bảy? Bữa nay có thuốc Vàm Cỏ mới, đồng ba điếu. Chú có ăn xôi ăn cháo gì không?”

Cha này lảng nhách, hỏi không kịp thở! Bảy Cò mắc tức cười, nhưng cũng cố làm tỉnh, giựt giựt cái miệng:

“Bạc xỉu, kêu giùm đĩa xôi sầu riêng, ba điếu Vàm Cỏ.”
(more…)

Sóng nước

Posted: 27/03/2012 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

MỘT

Ba bốn ngày liên tiếp, mưa có lúc dịu bớt nhưng không chịu ngưng. Mưa xối xả, mưa ầm ì sấm chớp rồi mưa rả rích dai dẳng giữa trời đất tối om om. Mưa làm tả tơi cây cỏ, đất nổi bong bóng rồi gió tuy không lạnh mà ào ào át cả tiếng sóng biển lâu nay ngự trị, suốt năm suốt tháng. Ai đời khoảng giữa tháng mười rồi mà trời nổi giông, nổi gió như thế này.
(more…)

Võ Hoàng

Bà Tám Niệm chết hai ngày rồi, nhà chưa lo được đủ bộ ván hòm. Thằng con Út ở nông trường về chiều hôm qua đã không biết làm gì để tiếp giúp mọi người, chỉ ngồi đầu giường mà khóc. Ðầu hôm, có người này người nọ, đi ra đi vô cũng đỡ trống lạnh. Khuya lại, âm u thấy mà ghê.

Nhà ngoài còn hai người, ông Xã Miễng và thằng Cu Ngọng ngồi đánh cờ tướng. Cái chái lợp bằng tàu dừa, không có vách vừng, gió thổi u u mà bốn năm đứa nhỏ nằm trên bàn ngủ ngon lành.

Trong này nhìn ra, thằng Út rùng mình.
(more…)

Võ Hoàng

Nếu Võ Hoàng còn, ta có một nhà văn lớn. (Vũ Thư Hiên)

Được Cao vác bó tre về tới ngã ba cây chôm thì trời cũng vừa đứng bóng. Anh cảm thấy như cái sống lưng như muốn gẫy cụp lại, một bên ngực đau nhói, đau từng nhịp theo mỗi bước chân. Từ đó tới cây cầu ván bắc ngang đường mương trước nhà đâu khoảng năm bẩy chục thước nhưng biết mình có rán cũng không nổi, Được Cao lầm bầm:

“Nghỉ đã, còn có chút xíu, gấp gáp gì.”

Được Cao nghiêng người hất bó tre xuống bờ cỏ xong chống nạnh nhìn chầm chập vào nó một cách ngao ngán. Buổi trưa trời u u mà vẫn nóng, anh thấy bực bội trong mình quá, nhưng không biết phải làm sao nên chỉ thở hắt một cái thật mạnh rồi chầm chậm ngồi xuống đất, lột tấm áo đang cột ngang lưng ra, tìm một chỗ sạch nhất lau mồ hôi mặt.

“Tự dưng buồn ngủ kỳ thiệt!”
(more…)

Võ Hoàng

Ở bên trong nương tiêu có hai con đường mòn dẫn tới chân núi. Cụ Lương biết rằng mình sẽ phải rẽ theo hướng trái và từ đó băng qua cánh đồng tranh nửa cây số, leo lên dốc cả trăm thước nữa, mà trời thì đang nắng chang chang, thấy ngán quá chừng. Cụ gò lưng đạp riết một hồi nữa, qua dốc thì thả, ngẫm nghĩ:

– Đằng nào cũng phải ráng, một lần này nữa thôi.
(more…)

Nghề rèn

Posted: 01/07/2011 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

Hơn một tiếng đồng hồ rồi, Tư Huỳnh uống gần hết một bình trà mà than vẫn cứ cháy ngún ngún ở một góc lò. Thằng Mót vẫn chưa thấy tới. Hôm nay làm gì thì cũng phải rồi mấy cái lưỡi búa cho “thằng chả”, xong cái nợ đời, còn phải làm này làm nọ kiếm tiền nữa chứ ! Tư Huỳnh ngẫm nghĩ mà thấy mình vô phước, tưởng rằng làm thợ rèn vào thời buổi này dễ kiếm ăn, ai có ngờ nhiều việc phải làm không công, còn bị lằng nhằng khen chê.
(more…)

Võ Hoàng

Lúc hai cái xe mười bánh nối đuôi nhau chạy vụt qua, bụi đỏ bốc bùng lên, bên này ngó bên kia không thấy gì hết. Bà Mợ Năm lom khom bước ra khỏi ngưỡng cửa, nheo hai con mắt lại, quay về hướng chợ miệng lầm bầm gì đó nghe không rõ. Con Sượng đang ngồi trên ghế bố thõng hai chân xuống đong đưa qua lại lớn giọng nói vọng ra:

– Bà mợ ở đó mà ngóng. Nó đi chút xíu, nó dià chớ mắc mớ gì. Thây kệ nó.
(more…)

Lạch Đước

Posted: 19/04/2011 in Truyện Ngắn, Võ Hoàng

Võ Hoàng

– Chiều gần hết rồi à nghe không Bình, ông Lược nói chầm chậm. Mầy phải tiếp với tao, bơi cho nó mau tới, để chút xíu nữa bớt gió một cái, muỗi nó mần thịt mình cấp kỳ.

Con Bình uể oải với tay kéo cái dầm mà hai con mắt ngó ở đâu đâu. Nó thọc cái dầm xuống nước, lẩy nhè nhẹ, làm như không hay rằng mình đang lẩy dầm. Ông Lược cằn nhằn:

– Mầy ba trợn vừa vừa thôi nghe Bình. Mần cái gì mà lẩy ngược, lẩy ngược không vậy?
(more…)

Võ Hoàng

Khi Mụ về đến nhà thì không còn thấy con Vện đâu nữa. Trước khi đi, Mụ đã cẩn thận căn dặn dò và không quên hứa hẹn cho nó một phần quà rồi mà. Mụ co chân tống mạnh vào cánh cửa đóng bằng vỏ cây kiềng kiềng rồi quăng mạnh gói bánh khoai xuống cạnh đó, lẩm bẩm:

– Mồ tổ cha nó!

Cái mùi hôi thúi mấy hôm nay vẫn chưa bay đi khỏi căn nhà vốn đã hôi thúi, hèn gì thằng Nóc cả tuần nay không thèm ghé vô nhà Mụ. Hôm qua, nó chỉ đứng ngoài vách nói vọng vô, như cái kiểu Mụ đang ở trong tù vậy:

– Bà đưa lại tui cây cần câu với mấy cái lưỡi câu, mấy cục chì trong hộp lon…

– Chi vậy? Mụ hỏi. Chừng này mà còn câu với kéo gì nữa?

– Tui đi gửi nhà thằng Bọt.
(more…)