Nguyễn Đông Giang
Một khoảng trời Đà Nẵng của tôi
Đà Nẵng của tôi, bây giờ chắc vẫn
Mây trắng còn bay, trên sông Hàn
Còn núi Sơn Trà, còn trời đất cũ
Còn tiếng rao hàng, trên bến sông khuya ?
Thành phố muôn đời, nằm bên biển nước
Gió sông thổi mát, đến tận Cầu Vồng
Em từ Hồng Đức, tan trường bước vội
Em tan trường về, gió nỗi bên sông
Đà Nẵng rứa hoài, chẳng gì khác lạ
Vẫn mắm Nam Ô, bày bán Chợ Hàn
Cá tôm quận Ba, gánh về Chợ Mới
Ngon bữa cơm chiều, rau cải Hòa Vang
Nhớ xưa Đà nẵng, tôi về phép
Ghé Ngã Năm nhấm ly, sâm bổ lường
Tạt quán bà Đào, ăn tô bún Huế
Húp nước xương bò, ngọt xớt quê hương
Đà Nẵng và em, anh quên sao được
Giờ thấy ngã tư, đủ nhớ chợ Cồn
Có còn bụi bay, bến xe Liên Tỉnh ?
Còn vẵng tiếng người, chạy loạn năm xưa !
Đà Nẵng của tôi, bây giờ như vậy
Em đã về thăm, cũng biết quá rồi
Bên kia sông, lầu cao lên lớp lớp
Che khuất quê nghèo, An Hải của tôi
Nay bên trời, nhớ dòng sông quê Mẹ
Tiếc tuổi thơ, đi không hết quê mình
Đâu nghĩ đến, chuyện chân trời góc biển
Đâu nghĩ ngày, thất thổ điêu linh.
Những câu thơ một thuở quê nhà
Những câu thơ – một thuở quê nhà
Anh đọc lại những ngày lạc xứ
Ra đi – ngàn dâu – dặm lữ
Thơ buồn – nhật nguyệt cũng buồn theo
Những câu thơ – anh viết cho em
Lẽo đẽo theo anh những ngày dong ruổi
Bến nước vô cùng – đâu là chặng cuối
Bao giờ trở lại cố hương !
Biết bao giờ trở lại cố hương
Biển nước mang mang – đoạn đành ngoái lại
Đâu là quê hương – mây mờ quan ải
Chỉ biết lòng mình – ruột thắt quặn đau
Những câu thơ đầy ắp thương yêu
Anh đã viết dành riêng cho Mẹ
Chiến tranh về lấy đi tuổi trẻ
Mẹ già – con Mẹ cũng già theo
Thưở quê nhà – qua đò đi học
Mẹ bới khoai – cho con lót lòng
Con qua sông – kiếm đôi ba chữ
Sau nầy – đở khổ tấm thân
Những câu thơ – một thời xa xưa
Viết chẳng hết muôn vàn kỷ niệm
Non nước nghìn trùng – anh còn dâu biển
Em chẳng lấy chồng ở vậy làm chi
Những câu thơ – một đời yêu nhau
Anh đọc lại những ngày lạc xứ
Lưu vong hề – cùn chân lữ thứ
Anh tiếc hoài – chẳng ở với em .
Nguyễn Đông Giang
Nguồn: Tác giả gửi


















