Tiếng cười | Còn lại

Posted: 10/08/2011 in Lê Văn Hiếu, Thơ

Lê Văn Hiếu
Tặng bạn Minh Hải.


Laughing the soul out by Ara Azad Barsoumian

Tiếng cười

Tiếng cười sao man rợ quá
Giữa đêm khuya khoắt mày cười.
Sau mười năm âm động.
Một nửa thật gần, một nửa xa xôi

Đâu rồi, thằng bạn ngày xưa rôm rả
Đâu rồi, thằng bạn có nét bút tài hoa.
Ngồi im lặng với cốc rượu
Lặng nhấm da thịt mình
Để ngấm chuyện người ta?

Tiếng cười sao man rợ quá,
Nữa hú, nữa gào.
Nữa thét những cơn mê.
Nữa thét làm kinh hoàng giấc ngủ.
Làng gây hấn gì mày,
Mày xé rách đêm khuya?

Tiếng cười sao man rợ quá,
Cứ lững thững ngân,
Cứ lỗ bỗ dài.
Mái tóc mày không ngắn.
Hàm râu mày không ngắn.
Sao đem tiếng cười,
Đọ với gang tay?

 

Còn lại

Sẽ còn lại chiếc ghế trống không và chiếc bàn hoen bẩn
Những chiếc chai nghiêng ngã nằm
Trên bàn còn chỏng chơ vài ly người ta thôi uống
Và còn lại là nỗi buồn của em.

Người ta cười thật nhiều, ồn ã thật nhiều
Để sau đó còn lại nhiều là im ắng
Không bất ngờ nhưng mà đắng
Cái dấu lặng bồi hồi.

Còn lại là thân xác rã rời
Mỗi tối về thêm những lần mất mát
Người ta tìm đám đông,người ta khát
Nhưng đi về vẫn một mình đơn côi.

Điều còn lại vẫn là em lẻ loi
Dẫu có lúc họ tìm em chen chúc
Còn lại nữa, là giọt nước mắt
Lăn dài trên gương mặt em.

Lê Văn Hiếu
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.