Hồ Chí Bửu
Ngựa hoang…
em cho chùm lục lạc
vó ngựa tung bụi mù
nên mây là viễn xứ
nên tình là thiên thu
đường dài xa hun hút
tóc ai màu liêu trai
môi ai màu huyết dụ
hồn ta là đà say
một con đường thênh thang
mình ta phi lặng lẽ
sau nhiều lần mất mát
ta đói thèm vuốt ve
thèm chiếc quán bên đường
che nghiêng hồn lữ thứ
phủi sạch bụi vô thường
ấm chút tình cố hương
ta tung hứng phận mình
phơi khô niềm kiêu hãnh
tình như là sương khói
đời chỉ là mong manh
phất phơ lòng cố xứ
ta dong ruỗi một đời
tình là vô biên giới
ta vẫn là ta thôi..
Mai phục
bụi giang hồ trêu áo
rượu tứ hải một bầu
ừ, thì ta khờ ngạo
yêu chỉ mùi hoa ngâu !
chở nỗi buồn khép kín
ta đóng băng đời mình
cần gì mà luồn lách
ta cười mình phiêu linh
em mai phục chờ ta
bắn mũi tên tình ái
đời lồng lộng bao la
ta thọ tiển em rồi ?
đừng nhân danh gì cả
ta chán nản ngậm ngùi
khi chưa là gỗ đá
vết thương còn chưa nguôi…
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi


















