Bùi Chí Vinh
Căn nhà nằm mơ
Chúng ta sẽ cất nhà
Rất đơn sơ vật liệu
Kèo cột không đi tiểu
Lên trí tuệ con người
Anh cần chiếc giường đôi
Hai đứa mình cùng thở
Chia nhau nỗi xấu hổ
Mà ông bà cắn răng
Đất nước bốn ngàn năm
Rộng dài như văn hiến
Đêm anh đi thấy điếm
Lợp nhà cạnh gốc cây
Ngày thấy lũ con lai
Căng lều ngay xó chợ
Vợ chồng mướn nhà trọ
Yêu nhau như ngoại tình
Căn nhà mới tượng hình
Đã tan theo cơn đói
Anh dắt em lên núi
Không đủ giấy tờ về
Anh dắt em thăm quê
Định làm chàng Tô Vũ
Định làm một gã hề
Căn nhà không địa chỉ
Anh lợp hoài trong mê
Trời sinh anh yêu em
Mà không sinh hộ khẩu
Con chim có chỗ đậu
Con chó có nơi nằm
Anh và em lưu vong
Như người không quốc tịch
Đất nước giàu diện tích
Cho châu chấu cào cào
Nỡ đâu nghèo lý lịch
Với những người yêu nhau ?
Cái chuồng ngựa
Tụi nó đã cởi lên lưng ta như cưỡi ngựa
Khiến mông ta có đuôi và sau gáy mọc ra bờm
Ta vừa hí vừa vặn mình nôn mửa
Một đống lạ lùng nửa áo nửa cơm
Tụi nó còn đưa ra trước đầu ta một giỏ cỏ thơm
Có mùi văn chương có hương nghệ thuật
Ta cắn răng nhai một cách cuống cuồng
Đến khi ợ mới hay mồm tàn tật
Tụi nó định vỗ tay mừng ta tự sát
Nhưng nước mắt phu nhân đã đông lại thành chuồng
Ta sẽ cố sải dù bốn chân cà nhắc
Để nhớ rằng mình còn có một quê hương
Bùi Chí Vinh
Nguồn: Tác giả gửi


















