Lê Văn Hiếu
Cãi với bóng mình
Mang bóng mình,
Về giữa trời quê mà cãi.
Lạc đường ư,
Chỉ có con đường mê dại lạc ta?
Này cộng cỏ đã mất,
Này bến sông đã mất.
Chỗ ta yêu đã mất,tự bao giờ?
Cãi với bóng mình,
Nàng hóa kiếp.
Thành bông hoa,
Thành chén rượu bên đường.
Ta lòng vòng,
Tìm em,
Vô quán đổ.
Tại ta say,
Chứ tại gì em?
Cãi với bóng mình,
Đất trời này,
Còn đầy rượu nghĩa.
Bè bạn bận đấy thôi.
Chuyện cơm áo đời thường.
Vô lẽ vì ta,
Mà phải lỗi.
Nên cam đành bất nghĩa với anh em?
Cãi với bóng mình,
Mau quay về núi.
Thà ở tít non cao ,
Thả con mắt mình về.
Rồi ngồi mộng,người tình ta đang còn thiếu nữ
Bạn bè ta còn đẫy giấc mơ,
Mắt mẹ ta chưa nương nhờ mắt gậy.
Cỏ vẫn xanh,
Xanh ngút ngát đường về.
Cãi với bóng mình
Ta hét vang đồi núi.
Rằng có bến sông,
Mãi thức đợi một con đò…
Bâng khuâng ngày về
Bước chân như cố tình giật lùi
Trái tim lao theo con tàu,lao về phía trước.
Tiếng con tàu đã rập rềnh,rập rềnh-lăn trên con đường như khúc ruột dài.
Mà ruột của ta như đã đứt từng khúc,từng khúc.
Rồi ai sẽ là người đầu tiên đón ta,
Rôi ai sẽ là người đầu tiên ngấm nỗi vui mừng bật khóc.
Rồi ai sẽ mĩm cười,
Rồi ai sẽ giận hờn làm ngơ cố tình quay mặt.
Hú họa-trời vào đêm
Ngôi nhà,và nhiều ngôi nhà đã khép
Hàng cây ngủ yên
Quặn thắt.
Ta gõ cữa ngôi nhà mình,
Tiếng gõ rơi vào khoảng không
Chợt nhớ mình đi đã lâu,
Ngôi nhà bị bỏ quên,trở thành nhà hoang,trở thành phế tích.
Ta gõ cửa ngôi nhà hàng xóm của mình
Cánh cửa ngẩn ngơ chạnh lòng ta khóc.
Con gà nào gáy vô duyên,nó cất tiếng chào ta.
Báo hiệu một bình minh tím ngắt.
Bước chân không thể giật lùi,
Sao mà quay quắt.
Lê Văn Hiếu
Nguồn: Tác giả gửi


















