Viết tại Los Angeles | Mây yêu quý

Posted: 05/10/2011 in Thơ, Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ

Viết tại Los Angeles

Hôm nào nắng, trời không mây trắng!
Los Angeles buồn, buồn lắm, không mây.
Chỉ khói những nhà máy bay, khói những nhà lầu bay.
Los Angeles mịt mù ngay trong buổi trưa rực rỡ.
Bầu trời mắc cỡ
xám xanh mờ ảo ngậm ngùi.
Nếu không có những nụ cười
không ai yêu nước Mỹ!
Nếu không có những tiếng gọi nhau lí nhí
Người ta không biết có trường học trong vòm cây xanh.

Sau những ngày mưa, nắng Los Angeles long lanh
Đó là lúc họa sĩ tìm hứng vẽ tranh
Đó là lúc Cảnh Sát mặc quần áo thật đẹp
Đứng nép
Bên đường chờ ghi lệnh phạt cho xe nào chạy quá mau
Los Angeles không ồn ào
Cũng nhờ trật tự
Nước Mỹ không có ngôi thứ
Tất cả đều công bằng, với nhau chỉ có hai chữ You Me
Đời không cần chi hơn ngoài Tình Thân và Lịch Sự
Tôi yêu nước Mỹ vì tôi không bơ vơ
Tôi vẫn còn yêu nước tôi nhưng thẩn thờ chiều sớm.

Tôi nghĩ mây trắng gió sẽ thổi về, muộn
Như bầy chim tha phương
Lạc loài rồi cũng sẽ trở về
Với tôi có quê
Với chim có trang Kinh Thánh:
“Con cáo có hang, con chim có tổ
Con người không có chỗ gối đầu”
Nỗi buồn rầu
Khai sinh từ đó?

Quê Hương lấp ló
Ảo Mờ
Tôi buồn nên có vạn bài thơ
Viết từ Los Angeles, đến New York, đến Texas…
Nước Mỹ có nhiều vùng khác nhau
Tôi biết tôi có một chỗ nào cố định:
“trái tim Em!”

Viết hoa một chữ, lòng đau lắm
Bát ngát một ngày không có mây…
Mưa chắc chi về mai mốt nhỉ
Tôi thèm tay nắm được bàn tay!

Em à, xa cách hoài xa cách
Không bởi trùng dương, chỉ bởi lòng
Tội sợ tôi về, em đổi khác
Mấy đời…khi sáo đã sang sông!

Cảm ơn Los Angeles cho tôi có mấy dòng
Viết ra đây nhìn như tự sự
Trái tim Tôi đập một thời xa xứ
Trái tim Em còn, nghe rất xa xăm…

 

Mây yêu quý

Năm hôm rồi Los Angeles không mây
Ngày rất nóng…và đêm thì khá lạnh
Ban ngày quang, ban đêm tạnh
Hai thái cực này không xác định được buồn vui.

Phải chi có mưa một chút ui ui
Phải chi có sương cho người ta ướt tóc…
Đường phố dài, người đi đường thở dốc
Nhiều chiếc xe bus chạy theo đường dọc
Nhiều chiếc taxi chạy theo đường ngang
Thành phố Los Angeles thênh thang
Năm buổi trưa nắng nhòe con mắt!

Người con gái tóc vàng hoe cầm chai nước lọc
Uống rồi chùi môi, son nhạt bớt màu
Tôi đứng nhìn trời xanh trên cao
Trưa đứng bóng, cái bóng tôi…trốn nắng!

Tôi ở Los Angeles, tôi không có bạn
Khui lon bia không ai cạnh uống cùng
Nghĩ cũng buồn, buồn lắm chứ, sao không?
Bấm điện thoại, buồn, dừng con số cuối
Thôi xa cách có gì đâu để nói?
Có gì đâu mời gọi, đường xa?
Gọi bây giờ bạn chắc chửi…”Cha!
Mày không phải tri âm tri kỷ!
Có ai khùng từ đây tao tới đó
Để nhìn trời mày chẳng có chút mây…”

Bạn với tôi còn giữ tiếng tao mày
Thương quá đỗi những ngày cải tạo
Nắng chang chang mắt khô, lòng ứa máu
Nắng quê nhà cũng giống nắng đây ghê!
Có khác chăng ở đây khi bày tỏ mệt mề
Không ai bắt mình tối về ngồi thao thao kiểm điểm!
Bạn của tôi chắc đang thè lưỡi liếm
Vị ngọt ngào men rượu đế Gò Đen!
Mùi mồ hôi bầu bạn anh em
Cao tay cuốc đất, không lòi lên củ sắn!

Năm hôm rồi Los Angeles trời không mây trắng
Không! Tịnh không! Lẵng lặng chờ đêm…

Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.