America morning | Điện thoại đường xa

Posted: 29/10/2011 in Thơ, Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ


Morning sleep – Nadjib Kamgar

America morning

Mai sau xin chớ làm người
Làm cây khuynh diệp trường Bùi Thị Xuân

Buổi sáng hồn nhiên. Gió nhẹ nhàng. Dĩ nhiên có lạnh. Đã Thu sang…
Bầy chim se sẻ chừng chưa lạnh vẫn hót vang lừng trên nhánh soan…

Buổi sáng dễ thương, thương thật dễ! Kìa con bướm trắng lạc vườn xanh!
Kìa con ong đỏ rung đôi cánh cứ ngỡ đàn rung mấy phím tình!

Buổi sáng, em ơi trời buổi sáng, hồn nhiên, em nhắm mắt hồn nhiên.
Anh đi nhè nhẹ như không bước để chẳng bao giờ anh xa em…

Buổi sáng thơ anh thơ thế đó để cho em đọc tới hoàng hôn để cho em thấy
thời gian dọc tình của anh luôn thẳng một hàng…

Em ạ tuổi anh vừa xế bóng, lòng em muôn thuở vẫn ngày xưa: Chòm cây
khuynh diệp xanh từng sáng, trường Nữ nhớ về, anh ngẩn ngơ!

Mai sau anh chết làm khuynh diệp, nắng ấm em phơi áo học trò…Không
phải mình em phơi áo gió, có Thầy em nữa, áo Xuân mơ…

 

Điện thoại đường xa

Tổng Đài Viên nói bằng tiếng Việt, nói trống không, chẳng thiết người nghe:
“Cuộc gọi tới đây là kết thúc!”. Tiếng chuông reo, giòn giã, tắt, không dè,
câu nói đó lại hiển linh như thế!

Tôi úp phone, lòng buồn buồn vô kể: “Chắc bên kia đang bận chuyện gì?”.
Mình ở xa, mình chỉ hẹn “về” bằng tiếng nói qua trùng dương đại hải. Đã
“liên lạc” nhiều lần thì phải? Chỉ lần này xa ngái thêm xa! Buồn không nói
là buồn bao la – một chút buồn cũng nghe cay con mắt! Ngồi tưởng tượng
bao nhiêu “cái thật” – “cái thật” nào cũng ứa tâm can!

Tổng Đài Viên làm việc ở Việt Nam. Việc bình thường, việc của người công
chức. Mỗi lời họ nằm trong câu “công thức”. Mình muộn phiền, thôi cứ trút
vô Thơ! Mỗi buổi mai ai nói ai chờ? Một buổi mai…lẽ nào quên đuợc? Rồi
mai sau liệu có như mai trước? Rồi chừng nào chuông sẽ reo suông?

Tôi nhớ người ta cùng với Nứơc với Non. Nhớ cả cây sú lơ trong vườn xanh
biếc. Nhiều lúc nhớ, nghĩ khi mình chết biết nhờ ai sẽ nhớ tiếp giùm mình?
Rồi những bài thơ sau đó…giấy manh, lòng giấy phẳng hay là nhăn nhúm?
Mười hồi chuông reo phải chi đứng chụm, hét inh tai…ai đó chắc cầm phone?

*

Ba đoạn thơ trên, em đọc nhé, cười duyên! Anh dễ ghét, nghĩ em “toàn dễ
ghét”, coi chừng em “xù” đó để mà đau! Hai đứa mình có cùng giấc chiêm
bao, khi em ngủ thì anh hai mắt trắng! Chiều bên em thì bên anh buổi sáng
Khi em giỡn với nắng thì anh giầm mưa…

Chẳng hề chi! Coi như biển không bờ! Còn nối đuợc tiếng phone…còn hiện
hữu! Anh ngó ra, con chim trên cành liễu, chim không kêu sao cành liễu rung
rung? Em của anh ơi, muôn thuở chuyện lòng, bày tỏ vậy… là cầm đong nước
mắt!

Có thể sáng nay em đọc Kinh cầu Phật, cái phone em, em quên để trong buồng…

Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.