Mẹ ngẩn ngơ đi | Không mẹ ơi | Mẹ đi chọn mặt gửi vàng

Posted: 02/03/2012 in Bùi Minh Quốc, Thơ

Bùi Minh Quốc

Mẹ ngẩn ngơ đi

Những đứa con xưa mẹ nuôi giấu dưới hầm
Nay đua nhau xây nhà bạc tỉ
Và tuyên bố xanh rờn:
Gia tài xin của mẹ

Mẹ ngẩn ngơ đi đầu trời cuối bể:
– Có ai tầm chiếc cuốc mòn?
– Có ai tầm chiếc cuốc mòn?
– Có ai?
Có ai?
Này chiếc cuốc mòn
Ta đổi ngàn vàng che mặt cho con.

 

Không mẹ ơi

Dẫu biết rằng đành phải quen mà sống
Quen những mặt trơ lì những miệng trơn lu
Quen đừng tin yêu quen đừng mơ mộng
Quen giả ngu giả điếc giả mù

Quen cả bùn nhớp tận sắc trời thu
Đêm ngào ngạt nẻo tường vi bỗng ầm ầm chó sủa
Và bạn bè văn chương một thuở
Đứa nhơn nhơn vác bút đi bồi
Thằng vênh vang chức tước ăn chơi
Thằng lon ton kiêm nghề mật vụ
Tất cả
Tất cả mọi điều
Có thể đành quen

Duy một điều không thể nào quen
Không thể nào quen nhìn lưng còng của mẹ
Dẫu con biết nghìn năm mẹ đã còng như thế
Còng đến đáy ruộng đồng
Còng mất con mất cháu mất chồng
Để vẫn hoàn còng đứng ngồi rón rén
Mắt mờ đục miệng phào móm mém
“Nhờ ơn trên, nhớ ơn trên…”

Không, mẹ ơi, con không thể nào quen!

 

Mẹ đi chọn mặt gửi vàng

Chọn mặt nào mà gửi?
Này có phải mặt này từ hầm mẹ trồi lên?
Mẹ nhìn mãi nét mờ nét tỏ.

Mẹ nhìn suốt những mặt con đầy tớ,
Mặt đứa nào cũng béo tốt phương phi,
Cầm cuốc một đời, cầm bút bỗng vân vi.
Chọn mặt nào mà gửi?
Chọn mặt nào cho máu mình đỡ tủi?

Đà Lạt, 7-7-1992

Bùi Minh Quốc
Nguồn: motsach.info

Đã đóng bình luận.