Thơ cho Củng Sơn

Posted: 12/03/2012 in Thơ, Đặng Kim Côn

Đặng Kim Côn

Rất ngoan và rất trong

Cũng có vài quen biết

Ở đây cũng có vài quen biết
Em rất ngoan và trời rất trong
Ta mang thành phố leo lên dốc
Về lại Hòn Ngang hái nắng hồng.

Có ai thả gió nồng hương tóc
Ngan ngát hoa về bên gối anh
Ai ra bờ suối chờ hoa nở
Rừng mịt mù quên hết thị thành.

May ta còn tách trà xanh khói

Củng Sơn mai có người quen hỏi
Ta ừ, rừng núi cũng tình thân
Người hề! heo hút bên bờ suối
Tri kỷ, xa nhau mấy cũng gần.

Người đi, những biết đâu năm tháng
Xuân cứ xanh và hạ cứ tươi
May ta rừng núi còn hoa nở
Ðể ngập Hòn Ngang những tiếng cười.

Ðể khi tay súng băng sông núi
Nghe ước mơ mòn trên bước chân
Mai ta về, tách trà xanh khói
Còn ngạt ngào hương thủa chiến trường.

Trăng và mưa

Người muôn phương về hội
Một góc rừng ngất ngây
Rót vơi hồn lửa khói
Nâng mời trăng gió say.

Nào nâng ly, này rượu
Ðêm này cho đêm mai
Uống say tình lính thú
Cho đầy trăng mắt ai.

Mời nâng ly nào cạn
Cho dài thêm đêm nay
Uống say tình lính thú
Sao đầy mưa mắt ai.

(Xuân 1975)

 

Vô Âm

Củng Sơn hay đã cùng sơn
Nắng hồng sao vội bỏ Hòn Ngang xưa
Chung nào tiễn, cốc nào đưa
Cho ta cạn nốt nửa mùa xuân xa
Rất trong cũng đã phong ba
Rất ngoan cũng nguội tách trà trăm năm
Núi rừng đâu thủa tình thâm
Sao trong sông suối vô âm có mình.

(Xuân 2007)

 

Hành Củng Sơn

Củng Sơn chiều nay trời chuyển mưa
Bước ai rộn rã nửa xuân xưa
Nào phải xuân đi không hẹn đến
Sao ta gặp người như vẫn chưa?

Ta ngẩng trong đồi, đồi cúi mặt
Không! Ta nào trách Hòn Ngang đâu
Xưa đi không kịp lời chào biệt
Phải lỗi ai mà cắn đắng nhau.

Nên về không lên thăm Hòn Ngang
Đường ai còn nhớ nắng xưa vàng
Chén xuân uống dở còn chưa cạn
Vó ngựa lưng đồi dội xốn xang.

Ba mươi năm Hòn Ngang ấm lạnh
Đồi ta chết sững giữa trời ai
Xuân ta đỏ loét hoa vườn huyết
Xưa có hẹn nhau tiếng thở dài?

Củng Sơn ngóng chút nắng vàng lên
Ta tìm đâu đó một con tim
Hòn Ngang mong gió xua mây xám
Xuân vẫn chờ xuân giữa tháng giêng.

Sao dùng dằng như xưa em đi
Đất trời sợ quá tiếng chia ly
Em bỏ con đường ngơ ngác bóng
Tách trà lỗi hẹn với vô vi.

Củng Sơn, cây khô nhớ lá xanh
Bao xưa, đã vội xác xơ cành?
Nắng vàng hun hút chân trời mộng
Đường như dài hơn mỗi bước nhanh.

Củng Sơn, Củng Sơn, hoa có xuân?
Chồi lan lúp búp hẹn ven rừng
Giá mưa khoan ướt đường ra suối
Ta kịp nâng bầu gọi cố nhân.

Củng Sơn, ừ ta chia tay thôi
Lệ xưa nghèn nghẹn dấu chân người
Núi rừng mai dẫn xuân về suối
Nghe chiều vô vi xa xăm trôi.

(Xuân 2007)

Đặng Kim Côn
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.