Kim Vui
Lên đến đỉnh cao núi Bà Nà
Cầu Vòng thác đổ rộn lòng ai
Tóc Tiên uốn lượn quanh sườn núi
Lạc mất mê hồn bởi suối Nai
Một dãy Trường Sơn ngã chia hai
Đông còn nắng mới giữa ban mai
Chiều qua vàng nắng bên Tây giữ
Nỗi nhớ hai bờ khó phôi phai
Những đóa hoa màu ngát hương bay
Chân người nhẹ bước lẩn trong mây
Trời xuân bãng lãng mùi hương đọng
Chút gió heo may lạnh vai gầy
Đào chuông đỏ rực dễ nào quên
Ngậm hạt sương khuya lóng lánh mềm
Trong sớm nắng xuân còn gió lạnh
Suối Mơ duyên dáng đợi ngày lên
Miếu cổ lâu đài mất dấu chưa ?
Hồn người thiên cổ của năm xưa
Có còn thao thức chờ cơn mộng
Dệt với đêm dài khách lãng du
Lưng chừng Vọng Nguyệt một đồi sim
Tím cả rừng hoang lạc nẻo tìm
Nhuộm tím hoàng hôn chiều xuống thấp
Bao điều còn lại đọng trong tim
Nửa mảnh trăng liềm treo giữa đêm
Chênh vênh đỉnh núi vắt qua thềm
Bà Nà huyền ảo màu trăng khuyết
Một cõi trần gian hay cõi tiên
Kim Vui
Nguồn: Tác giả gửi