Bùi Chí Vinh
Guitare
Một bài thơ cho cây đàn
Như bài hát cuộc đời ban cho mình
Như là lúc mới làm quen
Anh không dại dột yêu em bằng lời
Anh ôm guitare lả lơi
“ Silent Night ” dạo hết thời con trai
Trong vườn hoa giấy vừa bay
Kh i rơi xuống, ở trong tay hồi nào
Trong tay hoa ở rất lâu
Trong anh, em ở bạc đầu chưa xa
Cám ơn nhạc, cám ơn hoa
Cám ơn phụ nữ sinh ra loài người
Cám ơn tất cả lứa đôi
Biết nghe âm nhạc nói lời mối mai
Biết anh mỗi bận so dây
Là em đang dạo gót hài trong anh
“ Silent Night ” tình yêu xanh
Thiếu guitare sẽ trở thành… đen thui.
Kẻ đáng sợ
Anh sẽ không ném đá vào gã Gôliát khổng lồ
Để trở thành vua Đavít
Anh cũng không cần cầm gươm đi thích khách
Để trở thành liệt sĩ Kinh Kha
Vì kẻ chạm trán với anh là một ông già
Có đầy đủ quyền uy thế lực
Có một thứ mà Gôliát và Tần Thủy Hoàng thèm chết được
Hắn đã gây sợ hãi cho anh
Buổi sáng hắn ngồi vào chiếc ghế bành
Để nghiên cứu binh thư kim cổ
Buổi trưa hắn định thần nhìn qua cửa sổ
Quan sát mục tiêu xâm nhập bất thường
Buổi tối trời ơi, anh đến bấm chuông
Mới chứng kiến hết tà công ghê gớm
Hắn mới liếc sơ mà anh đã tăng độ cận
Hắn liếc lâu chắc anh thành Tôn Tẩn
Chỉ một cái nhìn đủ rụng đôi chân
Hắn còn hét lên một cách hung hăng :
“ Em-đi-vắng ”
Với Gôliát khổng lồ chỉ cần một hòn đá nhọn
Anh sẽ làm Đavít dễ như chơi
Với Tần Thủy Hoàng chỉ một nhát gươm thôi
Anh sẽ cho hắn về chầu tiên tổ
Nhưng với hắn thì anh đành thúc thủ
Dù võ nghệ anh chẳng đến nỗi hèn
Kẻ đáng sợ họ tên gồm bốn chữ :
“ Ông-già-của-em ! ”
Anh chỉ là một con cừu trong Kinh Thánh
Cướp hết tình yêu dành cho mẹ anh đi
Em cướp hết như người đi chinh phục
Kể từ bây giờ không còn ai thân thuộc
Anh mồ côi trong đôi mắt em rồi
Hãy an ủi anh bằng những nụ hôn môi
Hãy xoa dịu anh bằng vòng tay con gái
Hãy dạy anh đánh vần và tập nói :
“Yêu, yêu, yêu …” cho đến lúc lìa đời
Em đã trở thành một bà mẹ nhân đôi
Đi chăn dắt một con cừu thần thoại
Một con cừu chứ sao ? Đầy vụng dại
Anh là một con cừu tình nguyện được mồ côi


















