Phan Thanh Cương
Lời ru xanh
Ngoài kia ngọn cỏ lay
Giữa trời cao đất rộng
Viết câu thơ về mẹ
Ngọn cỏ về trên tay
Mẹ để màu cho cây
Mẹ để lời cho gió
Mẹ ơi ! cây và gió
Lời ru xanh nơi này
Để con làm nắng ấm
Mẹ qua hết đêm đen
Để con làm hoa nở
Mẹ qua hết đông dài
Có con chim ngây thơ
Tưởng đo được trời rộng
Có áng mây vu vơ
Vẽ lên hình hài mẹ
Thơ bằng lời ru xanh
Tình mẹ mênh mông quá
Suốt ngàn năm qua đi
Mà sao thơ không thành
Hoàng hôn mẹ
Mẹ ta mũi chỉ đường kim,
Miệt mài khâu lại nỗi niềm âu lo.
Tiễn con chiều nặng bến đò,
Bước nhanh, bước chậm, mẹ đo tháng ngày.
Khuất cha, mẹ nặng hai vai,
Vai mưa,vai nắng, gánh ngày sang đêm.
Nửa con mẹ giục con tìm,
Còn nửa của mẹ, bên thềm gió lay.
Dây trầu lại quấn thân cau,
Quấn trăm năm một niềm đau u hoài.
Cuộc đời có mấy vòng xoay,
Xoay qua vòng cuối mới hay được mình.
Con đi ôm hết bình minh,
Để mẹ lại với vô tình – hoàng hôn.
Giá mà đổi được càn khôn,
Con xin đổi lại hoàng hôn của người.
Ru con lòng mẹ đầy nôi,
Mẹ ta tránh hát những lời thiếu cha.
Tiệc tùng con ở nơi xa,
Vườn xưa còn đó dưa cà muối rau.
Nắng Miền Nam nhiều lúc rát đau,
Nắng không theo được chuyến tàu về Trung.
Người đi dù khắp muôn trùng,
Tiếng ru lòng mẹ vô cùng… biển xanh
Về đây nguồn cuội đất lành,
Thơ là nhang khói bay quanh chốn này.
Mẹ ta cười ở đâu đây,
Vườn xưa mây trắng về bay ngập ngừng .
Sài Gòn 2010
Phan Thanh Cương
Nguồn: Tác giả gửi


















