Thử liều một phen | Ngõ vắng | Ngồi thiền

Posted: 31/08/2012 in Hồ Chí Bửu, Thơ

Hồ Chí Bửu

Thử liều một phen

Nếu bảo yêu em là sẽ khổ
Đành thôi ta gắng chịu xem sao
Vì bởi tình yêu là hơi thở
Là thương là nhớ là chiêm bao

Nếu bảo được yêu đời vẫn khổ
Đời ta đã nói có gì vui ?
Nên cứ ham yêu như ham thở
Cầm bằng như ngày tháng ngậm ngùi

Ta trót sinh ra là lãng tử
Lắm khi buồn đắc chí cười vang
Chắc tại ta thương đời viễn xứ
Nên niềm vui đến cũng muộn màng

Lòng đã yêu em nên nguội lạnh
Giọt mưa trời ngừng chẳng buồn rơi
Tại ta muốn đem mình lẫn tránh
Thà yêu em cho khổ một đời…

 

Ngõ vắng

Có những lúc em về qua ngõ vắng
Ta đếm thầm từng bước nhỏ em đi
Em hai mươi mà ta ngoài ngũ thập
Viên kim cương vỡ trên đá xanh rì

Thoáng một chút mộng mơ thời tuổi nhỏ
Có lẽ ta yêu kỷ niệm cũ mèm
Cứ vô lý gạt nhau mà không rõ
Chuyện xa rồi – cái thưở mới yêu em

Bởi cuộc sống tím bầm là lạ hoắc
Nên mộng mơ để còn sống yêu đời
Mãi ca ngợi tóc thề và đôi mắt
Ta giấu mình – cô bé nhỏ yêu ơi

Đem trang trải niềm đau và thống khổ
Điểm cuối đời ta thèm một tiếng ru
Của ai đó – êm đềm mà cuồng nộ
Ta sẽ cười đi về cõi thiên thu…

 

Ngồi thiền

Thưa sư
con muốn ngồi thiền
mà sao nhắm mắt
thấy tiền, đô la
sư rằng
hãy giống như ta
muốn đạt cảnh giới
phải xa lụy phiền
mỗi người
có một căn duyên
nhà ngươi chỉ có khoái tiền
sao tu ?
nghĩ ra
mình thiệt là ngu
chiều lên núi cậu
chổng khu la làng
có người thấy vậy xin can
về làm thơ tiếp than van ích gì
nhớ em ngắt mấy đọt mì
về chưng cách thủy lương tri
đã thèm
nhớ rồi mình còn một em..

Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.