Hồ Chí Bửu
Yêu làm chi một gã làm thơ
Yêu làm chi – tên nhà quê khờ khạo
Mê làm thơ và mê cả thế gian
Yêu làm chi- tên làm thơ đa đạo
Chúa nhật nhà thờ – rằm lại lên chùa
Tha anh đi – tên lãng du tội nghiệp
Không có xe hơi xế nổ nhà lầu
Vốn liếng chỉ vài bài thơ tán gái
Em thương rồi sợ không bỏ được đâu
Khi thế giới người ta xài điện toán
Hiệu ứng đa năng – hiệu ứng toàn cầu
Anh tối ngày ngồi than mây khóc gió
Đang mùa xuân mà ca ngợi mưa ngâu
Người ta thích nhuộm tóc vàng tóc tím
Còn anh chơi tóc trắng tự nhiên
Người ta sống ngụy trang mà vô nghiệm
Còn anh chơi xả láng trăm miền
Túm lại – anh không có gì đáng nói
Yêu làm chi để em khổ dài dài
Anh vốn của trời trăng và mây nước
Em biết rồi – anh đâu của riêng ai ?!
Chạm vào kỷ niệm
Trèo lên đá núi ta gào
K ơi hai tiếng – tan vào hư không
Có chăng một chút bụi hồng
Bám trên xác lá rơi trong kiếp đời
Ta còn hay ta đã rơi
Xuống khe quên lãng bên đồi tịch liêu
Dường như có một buổi chiều
Chàng trai lãng tử ít nhiều phong sương
Bỗng nhiên dừng lại bên đường
Nhìn con sông nhỏ chia nguồn biển dâu
Ta về giũ áo công hầu
Xem đi- em thấy nguyên mầu thủy chung ?
Bỗng dưng nước mắt trùng trùng
Rơi rơi như thể một cung nhạc buồn
Ta còn đây quá đau thương
Cho em chắc sẽ cho luôn – không đòi
Xưa em tặng ta vết roi
Lên trái tim nhỏ – tiếng còi thấu xương
Em đi chẳng chút vấn vương
Ta ngơ ngác đứng mà tương tư người
Ba mươi năm nhớ tiếng cười
Ba mươi năm nhớ đến lời thề suông
Thôi em trăm nhớ ngàn thương
Chim bay dầu có mười phương cũng về
Mỗi người có một hồn quê
Với ta vẫn một lời thề trăm năm
‘Rắn đi hết nhớt còn dằm
Người thương đi mất- chỗ nằm còn đây’(*)
(*) Ca Dao
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi


















