Chiều không có nắng | Quay lại một cuốn phim | Một ngày mùa Đông

Posted: 11/12/2012 in Thơ, Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ

cold_day

Chiều không có nắng

Chiều không có nắng.
Mưa phùn nhẹ.
Đà Lạt như là…
Đang ở đây?

Lạnh!
Mặc áo laine mà cũng lạnh.
Hay là thêm
Cái áo dài tay?

Nơi em
Không biết mưa hay nắng
Giờ hơn bên này
Chắc đã đêm?

Em có đưa tay
Nâng tuyết trắng
Mà sao anh thấy
Lạnh nhiều thêm!

Em à
Thổi tuyết qua anh chút
Để cho trời sao
Khuya nay dày!

Để thấy em hiền
Như nước mắt
Trong mưa, kìa, gió
Gió bay bay…

Anh nói với em
Hay với gió?
Với ai chừ nhỉ?
Với mưa sa?

Em à, anh bỗng
Cay con mắt
Anh nhớ em như
Nhớ nước nhà!

Nước mất! Nhà tan!
Đời tản lạc
May mình qua được
Thái Bình Dương…

May mình qua được
Thời đau đớn
Buồn! Chẳng đi qua
Được nỗi buồn!

May mình gặp được nhau
Trên net
Mà mỗi chiều mưa
Thêm xót xa!

Em biết gì không?
Anh ứa lệ.
Ngày xưa không kịp
Đến thưa Ba…

Nếu kịp…
Trời ơi “Nó có chồng!”
Mạ thì:
“Con Út đã sang sông!”

Đa đa đã bỏ
Vườn cau Ngoại
Đến đậu cành soan
Hoa tím nhung…

*

Hoa tím…
Bằng lăng, hoa cũng tím
Hoa lòng…
Cũng tím thấu tim gan…

Em sang sông sớm
Năm mười bảy
Mái tóc thề, ôi…
Nhớ quá cưng!

 

Quay lại một cuốn phim

Hồi em học Đệ Tam
Em mới mười sáu tuổi
Tôi yêu em, không nói
Nhủ lòng chờ ba năm…

Em lên lớp Đệ Nhị
Thì tôi đã ra trường
Tôi nhớ và tôi thương
Đợi em xong Đệ Nhất…

Tôi trở về, em mất
Hỏi thăm, em lấy chồng.
Trung Học em chưa xong
Sao em đi sớm vậy?

Em mới hơn mười bảy
Trăng vẫn còn trăng Rằm
Sao em nỡ vội vàng
Để cho vầng trăng khuyết?

Tôi xông vào cõi chết
Tôi trở về cõi tù
Tôi ngồi ôm nấm mồ
Tình chôn hồi mười tám…

Năm mươi năm ảm đạm
Bỗng dưng em hiện hình
Ôi em buổi Bình Minh
Tuổi đời tôi đang xám…

Tôi ngậm từng giọt nắng
Nắng vàng buổi hoàng hôn
Tôi nhìn qua khói sương
Tóc thề em…tôi nhớ!

Tôi đi chuyến đò lỡ
Thôi mình lỡ chuyến đò
Tình không xin không cho
Mạ Ba nào có biết!

 

Một ngày mùa Đông

Trưa. Đã trưa. Mù sương chưa tan
Ngày thêm ngày, thêm nhớ thêm thương…
Nhớ. Nhớ gì không nghe ai nói
Thương. Thương ai? Hoa cỏ bên đường…

Hoa không nở. Sáng nay không nắng.
Cỏ thì xanh. Vài chỗ cỏ vàng.
Vài người Mỹ dắt chó đi nhàn tản
Thứ Bảy mà…Tôi nói lan man.

Nghe đói bụng, mời bạn đi ăn phở
Khói phở thơm làm nhớ quê nhà
Bắc với Nam trong làn khói đó
Thống nhất rồi sao lắm kẻ đi xa?

Trưa quá trưa. Buổi chiều thật lạnh
Sương bây giờ kết tủa thành mưa
Mưa không lớn, xẻ lòng đường nhiều rãnh
Có rãnh sâu, có rãnh cạn, không ngờ…

Nước chảy xuôi về sông về biển
Mà lòng người bay ngược núi non
Bạn với tôi nâng chén trà ngang miệng
Trà nhà hàng khói không bốc hương!

Chiều đã chiều, mưa còn lất phất
Bạn đưa tay vuốt mái tóc còi
Bắt tay tôi rồi đi về hướng Bắc
Tôi trở lui. Có lẽ bến sông Đoài…

Bây giờ biết nhớ thương gì đó
Hình như thơ Nguyễn Bính ngày xưa (*)
Đông với Đoài trời bày chi chớ
Mà tương tư! Buồn quá! Ôi mưa!

Tôi trở về, đứng lâu trước ngõ
Ngó qua giàn bông giấy mưa bay…
Xếp cái ô nghe từng tiếng gió
Trong lòng ô … như có tiếng thở dài…

Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

(*) Thơ Nguyễn Bính:

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chin nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng…

Đã đóng bình luận.