Trúc Thanh Tâm
Mắt em ẩn hàng mi mời gọi
Môi hôn nhau trời đất cũng nặng tình
Biển thì thầm, sông trở mình êm ả
Sông hẹn về với biển trăm năm !
Thời gian như cội rễ
Tình yêu là nhựa luyện trong cây
Cắn môi nhau một dòng mật ngọt
Chảy vào nhau đường máu diệu kỳ !
Cái khắc khoải của tia chớp mắt
Đọng lòng nhau biết mấy sắc hương
Nhiều tình cờ làm sao quên được
Phải lòng nhau là tự trói thêm !
Nếu giây phút thời gian dừng lại
Trên đời nầy biết bao chuyện em ơi
Nếu khoảnh khắc trái đất ngừng chuyển động
Thì tình yêu không thể tách rời !
Rõ ràng là xa lạ
Lại cứ hoài tất cả cho nhau
Và muốn trái tim ta như chính đời em vậy
Nhưng chắc gì, em hiểu hết được đâu !
Cần Thơ, 1978
Trúc Thanh Tâm
Nguồn: Tác giả gửi


















