Hồ Chí Bửu
Tình qua mạng…
tự nhiên sao ta chui đầu vào blog
quen em thương em rồi yêu luôn
tình yêu sao giống như thòng lọng
ta treo mình như thể treo chuông
chuông ngân còn có người sùng bái
ta ngân chỉ đồng vọng hư không
ta vốn dĩ là tên si dại
khi yêu ai là yêu đến tận lòng
và cứ thế mỗi đêm lên mạng
không nghe tiếng em là ta muốn nhảy lầu
em vốn biết ta tên liều mạng
nên dịu dàng : em chả dám đâu !
em Qui Nhơn nắng về trên biển gió
ta Tây Ninh mưa ướt núi Bà Đen
sao ngớ ngẫn với một người chưa rõ
vội thương ai qua phố nhỏ không đèn
vào blog như thăm khu vườn lạ
có hoa chanh hoa bưỡi hoa hồng
có chim phượng chim oanh và chim cú
có kỳ đà cắc ké lẫn kỳ nhông !
ta rất muốn sửa mình cho đứng đắn
nhưng sao thơ cứ mai mỉa bất cần
trong trận tuyến ta chưa hề chiến thắng
chùa khép rồi còn vọng tiếng chuông ngân
gẫm lại ta yêu nhau như bồ tát
yêu chúng sinh lục dục thất tình
những lời thơ ta xem như hạt cát
trả về em với biển rộng lung linh
kết thúc – thôi, xin em đừng khóc
giống như lần em khóc để ru ta
hãy tiếp tục comment cho bạn đọc
chuyện chúng mình – rồi sẽ phôi pha…
Bạn về am cũ thăm ta
Chúa ơi ! nhà ngươi ở đâu lù lù tới
mấy chục năm rồi không thấy mặt nhau
dè đâu ngươi cũng dính vòng danh lợi
cõi phù hư mấy đợt lao đao
thì thôi -phủi chân ngồi xuống chiếu
làm với nhau xị mốt xị hai
ở đây không có hoan hô hay đả đảo
không có dùi cui – không có khói cay
tìm rách mắt cũng không có em dài tóc
cứ tưởng như ta gối mỏi chân giùn
đừng hỏi tại sao đầu ta trọc lóc
cuộc hành hương đời lọt xuống mê cung
hơn sáu mươi rồi không biết già chưa ?
sao vẫn thèm bia – vẫn mê con gái
sao vẫn cứ ham nỗi đau cuồng dại
tự hành hạ mình chẳng biết trách ai ?
ta nhìn nhau – tức cười tên tiểu tốt
sao ngươi cười nhẹ hều vậy lục lăng ?
nhớ hồi đó hai thằng học chung một lớp
ngươi khoái con Vân – ta kết em Hằng
cạn ly đi – người về từ xứ tuyết !
Canada – lạnh lắm – biết rồi !
người bạn già đã bao năm biền biệt
say hết đêm nầy – kể chuyện nổi trôi
ngươi hỏi ta còn làm thơ không hả ?
chẳng làm thơ thì ta biết làm gì !
ta ấm ức nên thơ toàn dung tục
ngươi lỡ nghe rồi xin đừng hỏi mần chi !
ta cất am – cạo đầu mà ăn mặn,
làm Lỗ Trí Thâm lây lất qua ngày
tu cái gì mà cái đầu cứng ngắt
tuần bảy ngày – bữa xỉn bữa say…
Ngạo mạn
em đọc thơ – bảo thơ ta ngạo mạn
ừ, một chút thôi – chỉ một chút thôi
ta đấm ngực thơ tuôn ra lai láng
nhìn xa đi – thơ ướt một góc đời
là thế đó – thơ ta luôn có ớt
một chút tiêu pha trộn một chút gừng
ớt thì đẹp tiêu thơm gừng nồng ấm
nhưng ăn nhiều coi chừng nhảy cà tưng
em lại bảo thơ ta có nhiều người dị ứng
cũng đúng thôi- thơ hão hán giang hồ
chặt chặt – đâm đâm – trả thù – rửa hận
đọc tối ngày không thấy chữ nam mô
ta xuống núi chẻ chữ thiền đứt nghiến
rẽ mây đen bước nhẹ xuống trần
không thấy gì chỉ thấy toàn lủ kiến
đang tranh giành hai hạt lợi danh
quá chán nản ta đi luồn vô núi
định lên non cao sống với thú cầm
bỗng gặp một nàng áo vàng hoa cúc
thôi trở về làm thơ tiếp – tự ngâm…
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi


















