Quan Dương
Sáng mồng Một ở quán cà phê
Mồng một tết, bạn gặp ta ở quán
Bạn chúc ta năm mới được phát tài
Ta chúc lại bằng vài câu thông lệ
Xong hai thằng kéo ghế cùng líu lo
Ta gọi một ly cà phê sữa
Quán thưa người mặc sức hỏi thăm nhau
ta hỏi : hôm nay sao không đi làm cha nội
– tết nhất lặn ở nhà một bữa… đâu có sao
Tết với nhất. Hồn mấy thằng xa xứ
Trôi lang thang vất vưởng về quê nhà
Bạc đã đủ thân già mệt mõi
lá úa vàng chờ rụng về cội xưa
Bạn hỏi có cách gì không chảy máu
khi bị ai chặt mình rơi đầu ?
Nam Quan – Việt Nam như thân với thể
bị cắt dứt lìa làm sao không đau
Bạn hói có cách gì mà vẫn sống
Khi bị ai bóp mũi bịt mồm
Hoàng Sa Trường Sa-Việt Nam là xương da liền máu
Đâu có lý gì còn thở lại đem chôn ?
Sáng mồng một lạnh run gần chết
tuổi già sức yếu lạnh teo gân
Bạn hỏi làm ta rợn tóc
nhớ nhà… bạn hỏi…. thêm nhức xương
Ta hỏi ngược lại câu bạn hỏi
Bạn cũng như ta ngọng câu trả lời
Ai bảo ngày xưa không giữ được nước
để kẻ ác tung hoành . Bây giờ hỏi.
Biết hỏi ai đây?
Đất biển nhức mình , bạn và ta nhức mẫy
Nước Việt Nam từ Nam Quan đến Cà Mau
Trời đã định rõ họ lại cố tình không rõ
Bạn và ta từ thua tới thua.
Sáng mồng một gặp nhau ở quán
Cà kê dê ngỗng xong rồi về
Dỗ giấc, ráng giữ mình tới sáng
Đời còn dài.
Đường chồng chềnh nhiêu khê
(Nhâm Ngọ 2002 – Quí Tỵ 2013)
Mồng 2 Tết . Thân phận phù trầm
Sương từng mãng giăng đầy trên xa lộ
Sáng mồng hai cỏng tết dậy đi làm
Hai con mắt mở to không dám ngủ
Phóng chiếc xe vào cắt từng miếng sương
Bao cái tết xảy ra trên đất trú
Trước lạ lùng sống thét cũng thành quen
Chiếc hạm đậu trên dòng sông nước chảy
Đèn nhấp nha từng đóm giữa sương mù
Ta quấn cái safety belt quanh thân thể
Rồi treo mình lơ lửng trên tháp cao
Giờ có lẽ chỉ còn ta với job
Tít mù xa là tết của quê nhà
Đêm còn đặc, mặt trời chưa thức dậy
Sương bềnh bồng ta giống trôi trên mây
Hồn cảm tưởng như đang lìa ra khỏi xác
Đu bám theo ngày tháng cởi mây này
Không thích khóc nhưng cớ sao giọt lệ
đeo nhùng nhằng đòi rớt khỏi bờ mi
Ta cầm cái súng sơn . Sơn túi bụi
Thằng cai nói vói lên fucking new year
Tết với nhất ta không còn trẻ nữa
Kể từ khi đất nước bị phân lìa
Ta đốp lại vài ba câu trả lễ
Hắn tưởng cảm ơn sung suớng nhoẻn miệng cười
Hình như có vầng dương vừa rụng xuống
Rơi sâu trong thăm thẳm của địa tầng
Ngày ngoi ngóp bò ra từ bóng tối
Té ra ngày đâu có khác gì đêm
Và có lẽ cuộc đời ta cũng thế
Như con cá buồn quẫy bũm nước tìm quên
Quan Dương
Nguồn: Tác giả gửi


















