Bên này, bên kia
Phan Thanh Cương
Gởi TTKL
ĐÈO LE 1
Anh ở bên này, em ở bên kia,
Đèo Le chia thương nhớ hai nơi.
Thương bên này anh nhìn lên núi,
Nhớ bên kia em ngước trông đèo.
Em thấy trước mặt trời buổi sáng,
Anh bên này chờ đợi sương tan.
Thung lũng sớm còn trong giá lạnh,
Đổi sương mai anh được nắng vàng.
Đèo Le ngăn bên kia – bên này,
Nếu là chim anh dang cánh bay.
Chim nối trời chân ta nối đất,
Đất nối trời, đèo cao vươn mây.
Nắng lên trước ngực nắng sau lưng,
Mồ hôi thành giọt nắng xuân rơi.
Em cứ lấy bước chân mình đo được nắng,
Nắng theo nhau, ngày tháng, nắng song đôi.
Đường bên đèo dựa vào vách núi,
Ta băng đèo ta dựa vào nhau.
Suối Nước Mát dựa vào khe đá,
Mà chảy xuôi tươi mát, miệt mài.
Lên đỉnh đèo ta ngồi trông bao la,
Em có thấy đôi mình như bé lại?
Phút ngập ngừng làm em trẻ mãi,
Đường quanh queo dường như không xa.
Nước Nóng bên này bên kia Nước Mát,
Ấm lạnh bình thường em tôi ơi!
Em nói ngày mai trời bão giông trên thác,
Anh có còn nói được “ bình thường thôi”?
(Sài Gòn, tháng 02-2012)
ĐÈO LE 2
“Bình thường thôi”, anh về qua bên núi,
Lá trôi xuôi – đầu suối – những chia lìa.
Anh châm thuốc bên đường, lửa tắt,
Che tay bên này, gió thổi bên kia.
Dốc qua đèo bên xuôi, bên ngược.
Giữa lưng đèo tình như xiêu nghiêng!
Nghiêng bên nào cũng rơi xuống vực,
Có ai cùng, anh vớt tình lên?
Em bên đông, anh ở bên tây,
Bão bên em tạt qua bên này.
Đá bên đường vừa lăn xuống dốc,
Có chút gì vừa rơi qua tay…
Mưa trên quê ta nhiều lúc quá dư thừa,
Anh cũng cầm bằng như nắng thưa.
Hong lên tình ái nhiều mưa bão,
Cũng cầm bằng như không, như chưa…
(Sài Gòn, tháng 02-2012)
ĐÈO LE 3
Em có chồng xa bỏ lại đèo,
Anh cũng xa nhà mang vợ theo.
Chồng em, vợ anh – nào ai thấy,
Một giải khăn mây vắc qua đèo.
Đèo quanh co, lòng người cũng vậy.
Em có chồng xa mấy dịp qua đèo?
Bên kia, bên này – hai người đi vắng,
Đến bao giờ đèo thôi cheo leo.
Nắng nhẹ hơn xưa, nhạt cỏ cây,
Đường hoa hời hợt nở hôm nay.
Mây cứ lôi đèo, trôi trôi mãi,
Nước Nóng chiều lên thở khói dài.
Lời em trả anh mời gió hứng,
Gió vật vờ trên chóp lá đầu cây.
Rượu em trả anh mời trăng uống,
Trăng là ngà, dường như trăng say.
Đường qua đèo, dốc lên, dốc xuống,
Em một đời, lúc ngược, lúc xuôi.
Xưa em đếm mình bao nhiêu bước?
Mà dạo hoài trong ký ức nhau…
(Sài Gòn, tháng 02-2012)
ĐÈO LE 4
Tình buông dọc đường thung lũng,
Rơi từ hơi thở góc nhà em,
Từ lúc qua đèo, em không ngoảnh lại,
Rơi trong muôn ngàn tiếng côn trùng.
.
Lời nói xưa thành lời nguyền :
“Nước chảy ngược đèo ta lấy nhau”.
Anh không sửa được lời trong gió,
Nên bằng lòng nhìn dưới thung sâu…
.
Em có chồng trước, anh có vợ sau,
Đèo Le- vài bước, đã không nhau.
Hai bên đèo còn mưa còn nắng,
Mây còn bay, núi vội an bài.
.
Tiếng chim chiều anh nghe quen quá,
Giọng Quế Sơn em lạc phương xa.
Em ở đồng bằng nơi không có núi,
Lấy gì tưởng tượng đèo quê ta.
(Sài Gòn, tháng 03-2012)
ĐÈO LE 5
Xa quê, anh vẽ đường cong lượn,
Thêm chút mây anh có được đèo,
Anh vẽ tiếp eo lưng em sóng lượn,
Thêm chút anh, sao quá gieo neo.
.
Đá sườn đồi núp dưới cỏ cây,
Chuyện xưa còn dấu đến hôm nay,
Ta lập gia đình, em về dĩ vãng,
Người bên anh- còn mấy phơi bày.
.
Đời vốn ít những điều có thể …
Cười với hoa và cười theo hoa.
Ở lưng đèo mùa sim chín lại,
Em hãy về, dù không hai ta.
(Sài Gòn, tháng 03-2012)
ĐÈO LE 6
Mỗi người chỉ có một trái tim,
Có vết cứa tưởng tim mình đã mất.
Em hãy yêu để nghe điều rất thật
Tình sau đôi lúc cứu tình đầu.
.
Tội cho em có được người sau
Mà tình ái- như mơ hồ cuối ngõ,
Bên này, bên kia những điều đã có,
Vết xưa làm gãy một nhịp cầu.
.
Đường Sài Gòn giăng như tơ nhện ,
Chạy lòng vòng về đến số không .
Anh muốn về ngồi yên trên đá ,
Một phút giây không ai gọi bằng chồng …
.
Làm sao biết ,lòng khe, con suối,
Viên sỏi câm nào là của riêng mình.
Thôi em nhé, một thời xưa đó,
Cũng chìu theo núi – để lặng thinh .
(Sài Gòn tháng 03.2012)
Phan Thanh Cương
Bên này, bên kia
Sông Đông
Tặng PTC
ĐÈO LE 7
Vô tình em dọc được thư anh.
Câu thơ mang bọt nước đầu ghềnh,
Thơ anh man mác tình của suối,
Đêm nghe nước chảy dưới chân mình.
.
Đèo vươn xa , tới đây…
Nửa đêm mà mây giăng, mây bay,
Lạc cánh rừng khuya chim không ngủ,
Réo gọi em về với cỏ cây.
.
Phòng em lén lén gió thơ anh,
Vi vu qua giấc ngủ chồng em.
Người xa ơi ! Cửa khép càng thêm gió,
Hôn chồng cho gió bớt vờn quanh.
.
Xưa qua đèo, để đọc thơ nay.
Rượu em, anh mượn ép trăng đầy,
Lời em, anh bắt đền con gió,
Đêm vô tình em say,em bay…
(Hà Nội đầu tháng 04. 2012)
ĐÈO LE 8
Tình sắp rơi, em gọi anh bằng mắt,
Dây neo kia anh buộc quá hững hờ,
Vịn vào đâu, sườn núi đứng bơ vơ?
Em lăn mãi đụng vào chân tình mới.
.
Khi dừng lại Đèo Le xa vời vợi.
Thương về cây, là lúc lá lìa cành.
Có còn gì mà bên em, bên anh?
Có dấu chấm đã dừng nơi cuối dốc.
.
Bên kia, bên này một thời đi không hết,
Vào Nam ra Bắc để thêm gì.
Con đường nào cũng chỉ để mà đi,
Bước lang bạt dẫm vào gai thực tế.
.
Ngủ đi anh,viết chi dòng khuya khoắc thế,
Mưa trong thơ em lạnh đến run người.
Có chút đèo mà anh để hai nơi.
Nếu gặp Trường Sơn chắc thành trang tình sử.
Vẫn biết mùa thu, anh không chờ đợi,
Em mang mây về, chung gió một đèo Le.
Đường chân trời như những chắn che,
Giữ cho em không vướn màu mây củ.
.
Hạnh phúc nhỏ nhoi, em bằng lòng đủ.
Thương đèo im, đồi vắng- nỗi lòng anh.
Để bình yên lại một đèo xanh.
Em đánh đổi một đời- bằng viên sỏi nín
(Hà Nội đầu tháng 04. 2012.)
ĐÈO LE 9
Trong thơ em lá xưa còn bịn rịn,
Lá văn chương không biết tuổi của mình.
Ta trả đèo hết buổi bình minh,
Sao anh vẽ lá xanh trên nền hoàng hôn tím?
.
Anh đã đổi màu mây kỷ niệm,
Thành màu tang trong cuộc tình đèo,
Ở Sài Gòn mưa gió tiếp theo,
Cũng bởi chính màu mây anh đã đổi.
.
Hãy cộng em, anh, mình bao nhiêu tuổi.
Hơn trăm năm cổ lỗ một thân cầu,
Có còn gì để nối nhịp mai sau,
Mà bóng thời gian đã nhòa theo hai hướng.
(Hà Nội đầu tháng 04. 2012)
Sông Đông
Nguồn: Phan Thanh Cương gửi



















