Hà Duy Phương
Vòng tay theo nắng
ôm tôi đi & đừng nói gì
ngày miền Trung hung nắng cháy da người
tôi bóng nhẫy mồ hôi đứng cười trên mép phố
ngó cây trần truồng lột lá dưới mưa mơ
mặt trời tháng 4 cuồng căm bốc cháy
tôi tháng 4 buồn khô cỏ dại
thiêu tôi đi chiều nay trong nắng cay
nơi nào mùa này những cơn mưa đã đầy chưa lòng phố
có ngập lụt lòng xa nỗi nhớ gần
con nắng điên lập lờ nhiều phen đánh lận
giả dại ôm phố nằm nghiêng
tôi lần đầu ngù ngờ như ai rót men mưa vào lỗ rốn
đo lòng mình chếnh choáng nông sâu
say tôi đi cạn chiều phát giác
con nắng điên ánh xanh mồ hôi muối
khát lịm da người
tôi ngỡ đêm qua mình mới nuốt vì sao Venus
rong rêu ăn nằm giờ bạc sáng hồn nhiên
biết làm sao vút cong lên đọt nắng
ai đặt vé khứ hồi cho giấc mơ tôi?
ôm tôi đi vòng tay theo nắng trôi
Tựa lưng vào núi
Phước Tường ơi
em về đây tựa lưng vào núi
để khỏi ngó thấy mặt trời dần lặn phía sau
tựa vào nôn nao
nơi khoảng chật bàn tay anh
thầm lặng che chắn
sau lưng em dịu ấm một mặt trời
Phước Tường ơi
những ngày trân mình trải lòng phơi nơi gò ngực núi
miệng ngậm cọng cỏ khô em nằm rạp mình ủi láng nỗi khát nhăn nheo
tình yêu như khói tỏa lan xuống gót
mơ ước phẳng dần nơi đỉnh đọng tay anh
Phước Tường ơi
bao lần với bàn tay ấy anh đã dìu em ngồi dậy
tựa lưng vào núi
tựa vào cái màu xanh xám khói nhẩn nha đằm mộng
như tựa đời vào vách mùa lầm lũi
chiều nào mặt trời cũng phải về bên kia núi
anh phải về
và em
luôn phải thấy bình minh
tựa lưng vào núi đi em !
(Phước Tường, 01/2013)
Hà Duy Phương
Nguồn: Tác giả gửi


















