Quan Dương
Tháng Tư ngó lên mái tóc
Tháng tư nắng trổ da non
Bao nhiêu năm sẹo vẫn còn dính da
Nhíu nhăn thêm mớ tuổi già
Trời buồn bất quá như ta là cùng
Tháng tư nắng xuống rất gần
Nhón tay đụng phải cái thân héo còm
Thời gian sét rỉ sắt mòn
Tuổi chồng như chất đá hòn lên vai
Đôi khi cảm thấy sống dai
Chỉ làm thêm trái đất này chật thôi
Tháng tư sông núi ngậm ngùi
Làm thân chiếc lá cuối trời quá giang
Nhiều năm sau buổi tan hang
Giờ đây còn sót hai hàng lệ đu
Trong mơ thấy ngọn cỏ sầu
Lã về quê mẹ hồn đau dài dài
Tháng tư ta đứng nơi này
Ngó lên mái tóc mỗi ngày bạc thêm
Ta hèn sau buổi gác gươm đau
Bấm đốt ngón tay ngồi đếm thử
Tha hương này nữa được bao năm
Mà vẫn tháng tư còn thống trở
Quanh quẩn u miên những góc hầm
Đếm thử xem ta còn cất giữ
bao nhiêu trăn trối để đời sau
Bài học xảo ngôn người đã dạy
Ta hèn sau buổi gác gươm đau
Nước Mỹ bày ta trò thực dụng
Cân đo mua bán lượng nhân từ
Chút cổ phần chia xương từng bụm
Để dành cúng giỗ mỗi tháng tư
Ta cũng giống người không gì khác
Cúng giỗ như làm thủ tục thôi
Van vái u hồn cùng uổng tử
Linh hiển rũ về trẫy hội vui
Tề tựu về đây cùng nhảy múa
Hồn ở đầu non xác cuối nguồn
Kẻ thắng dọn mâm bày mạo ngữ
Người thua bám đủa gắp hư danh
Ai cũng có phần vui hết biết
Riêng ta ôm mãi nhục đau này
Lê lết cuối đời thân vong quốc
Xứ người ta gửi nhúm tàn thây
Quan Dương
Nguồn: Tác giả gửi


















