Chu Thụy Nguyên
Nếu không kịp ra ( đòn )
Thập tử nhất sinh
Ắt nàng đã về
Bên kia.
Một thế giới đơn sắc
Qua lăng kính loài hải điểu lạc tổ mất tông
Ân oán u hình thắt lại cánh cung
Vong nô bạc nhược
Có lúc chỉ vì ý niệm lượng giác học
Sẽ làm thơ cùng quẩn
Sẽ khép góc. Triệt buộc
Dẫu nàng luôn muốn dạng ra cơn mơ góc bẹt
Ý niệm về một phía phải chịu chết
Chẳng phải kẻ đã gác đền
Cũng chẳng phải tên gù háo tình
Mà chính là lão thi sĩ còn nguyên trái tim nóng hổi.
Bản luận tội khởi đi từ đơn thưa của những con chữ
Cơn cùng quẩn nô lệ dí sát chân tường
Đừng hỏi nị hào má
Má nị. Tả nị xẩy lớ …..
Thằng đu dây điện
Chẳng biết từ lúc nào
Tên nó là thằng đu dây điện
Cứ sáng sáng lại trèo, lại đu
Thiệt tình nó đu cột điện thì đúng hơn.
Từ chót vót nó nói, nó cười cùng chim chóc vãng lai
Hay chổng ngược đầu, toe toét nhìn xuống mảnh đời
Mảnh đời nó nát chết tiệt
Manh áo nó rách chết tiệt.
Vẫn cố bọc kín mảnh linh hồn te tưa chết tiệt
Từng ngày dẫu nó cố vắt chân
Chẳng thể trèo qua nổi từng giấc mơ của chính mình
Thằng đu dây điện.
Sá gì trò tử sinh
Thế mà lúc tỉnh táo nhất nó lại khóc
Khóc rống hơn một đứa trẻ vòi quà
Khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc.
Cái thằng đu dây điện thì chả còn gì để hãi sợ
Vậy mà nó chỉ khóc rống thống thiết
Khi thấy hằng đoàn người lạ xí xô xí xào trên mảnh đất chôn nhau nó Bình Dương
Là lúc nó rất tỉnh, và biết rõ mình thật sự mất quê hương …
Khóc với không cùng
Bước qua xiêm áo nền nã
Mảnh trăng non lăn lóc phía bìa rừng
Chưa. Hay chẳng bao giờ ?
Cái thần trí rã rệu lũ chồn hôi.
Em vẫn cố chờ
Một vai diễn. Vâng, chỉ một vai diễn
Những quả bóng màu
Niềm kỳ diệu tuổi thơ sẽ thả bay lên.
Bầu trời vẫn xanh trong
Sao ta mãi chờ chỉ một cánh diều ?
Chỉ một cánh diều
Sẽ chẳng bao giờ được thả bay lên.
Đi qua vỉa hè thành phố xưa
Ta vẫn nghe mồn một từng tiếng khóc
Ai khóc ?
Hay những mảnh sinh phần năm xưa vẫn khóc ?
Chu Thụy Nguyên
Nguồn: Tác giả gửi


















