Phan Ni Tấn
Ngày nay con sáo…
(Người kể chuyện qua phone)
Nhà củ Út em có nuôi một con nhồng. Tối tối cả nhà đi ngủ thì thôi, còn bét mắt ra thấy bóng người là con nhồng lên tiếng liền: “Út Hồng à…”. Cái giọng ngòng ngọng, đơ đớ pha một chút nhõng nhẽo, dễ thương như con nít nghe mà bắt cười. Ngộ một cái là tiếng “à” nó kéo dài ra dẽo nhẹo như kẹo kéo. Mà con Hồng, con củ Út em suốt ngày lo chuyện nhà, chuyện cửa, chuyện chồng con có rảnh đâu mà dạy nó nói tiếng người. Chắc bị tại cau Ởi em, má con Hồng, hở một chút là gọi, mà ngày nào cũng gọi Út Hồng à, con nhồng nghe riết đâm quen; một hôm tự nhiên nó buột miệng nói tiếng người, mà chỉ biết mỗi câu Út Hồng à là hết. Lúc đầu cả nhà giựt mình, ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau ý nói có ai nghe gì hông; đứa nào mới gọi con Hồng dzậy cà; thằng Thắm đâu chạy ra dzườn coi coi bây…, rồi không ai biểu ai đồng loạt ngó về phía con nhồng đang nhảy loi choi trong lồng tre treo trên nhành bưởi sau vườn. Nhất là con Hồng, nó đang ăn dở chừng buông đũa xuống chạy lại trố mắt dòm con nhồng, tò mò, nôn nóng lóng tai nghe. Tới chừng nghe kêu Út Hồng à thì cả nhà mới bật ngửa rồi hể hả chịu tin con nhồng biết nói. Từ đó, con nhồng nghiễm nhiên trở thành một “phần tử đặc biệt” trong gia đình được cả nhà cưng hết biết.
– (…)
– Hả? Anh hỏi con nhồng ở đâu ra hả? Thì của củ Út em chớ ở đâu. Năm ngoái, lúc ổng đang tưới cây ở ngoài dzườn gặp con nhồng mới ra ràng lạc mẹ tập bay sập sận trên sân gạch Tàu, ổng chạy theo chụp được đem dzô làm quà sinh nhật cho con Hồng luôn. Dzậy mà, anh coi, con Hồng cà chớn hết biết.
– Chèn ơi, Chệt!: Hồi nào giờ con làm gì có sinh nhật!? Thấy con Hồng giẩy nẫy củ Út em lườm nói mầy sao nhà quê quá, ai mà hổng có sinh nhật, tao còn có nữa là…
Lúc đó con Hồng mới lí nhí cám ơn Chệt nó rồi treo lồng chim trên nhành bưởi xong thủng thẳng ra giếng múc nước đổ vô lu, lầu bầu Chệt mình mắc cười quá, nhà hồi nào giờ làm gì có sinh nhật. Chắc bữa Chệt qua nhà thím Đức Long ăn sinh nhật con thím bên Mỹ dìa mới bày đặt dzậy chớ. Bữa đó, nói cách mấy Xiếm cũng lắc đầu nguầy nguậy có chịu đi đâu. Chệt thiệt tình.
Lúc đó cau Ởi em coi bộ nín hết nỗi, cự nự: “Có mấy đứa con Việt kiều ở Mỹ dìa bày đặt sinh nhật với sinh nhiết cho sang dzậy chớ chòm xóm mình xưa nay có ai sinh nhật gì đâu nà”, con Hồng nghe cũng bắt cười. Nó lặng lẽ xúc tro cạo nhớt mấy con cá chốt, nghĩ trong bụng: “Ờ mà lạ nghen! Bộ chế Bòl, chế Thùy, hia Hó, hia Mỹ ở Hiu Tân (Houston), Hiu Tiết gì đó; còn chế Soi ở Cali nữa, hổng phải là Việt kiều chắc. Mà có nghe nói ai mần sinh nhật gì đâu nà”.
Anh biết hông. Từ lâu trong nhà ngoài ngõ, ai cũng biết con Hồng là đứa con hiếu thảo, nó có tiếng là đảm đương chuyện chồng con cho tới chuyện trong nhà trong cửa. Hồi chưa có chồng, sáng sáng trời còn mờ đất, mở mắt ra bổn phận của con Hồng là xuống bếp chụm lửa nấu nước pha trà cho Chệt Xiếm nó rồi lo bữa ăn sáng cho cả nhà. Từ ngày nuôi con nhồng sáng nào xuống bếp con Hồng cũng đưa mắt ngó chừng chờ nghe tiếng Út Hồng à… là nó dzui trong bụng liền.
Ở nhà củ Út em, có nhiều thứ mấy chục năm rồi dzẫn cứ như xưa. Hàng rào dâm bụt trồng quanh nhà thì xanh um, hàng cây đủng đỉnh cong cành, đằng kia cây xoài, chỗ này gốc mít, góc nọ bờ ao… dzẫn thủy chung như tánh người. Mà “luận” dzề nhơn nghĩa, đâu riêng gì tánh nết con Hồng được tiếng giỏi mà hiền, ở cái xóm nhỏ ngoại ô này bà con chòm xóm ai cũng biết cả nhà từ củ Út tới cau Ởi em, nghĩa biết trọng mà tình cũng thâm nghen, cho chí con cháu trong nhà, tánh tình như khuôn đúc ra: thiệt thà, chất phác nhưng cương trực hết xẩy à nghen.
– (…)
– Hả? Anh nói gi? Chèn ơi! Bữa nay mắc cái giống gì mà nói trong họng dzậy cà. Nói lớn nghe coi. Ờ, ờ… nghe rõ rồi nè. (Chắc lưỡi).
– (…)
– Sinh nhật hả? Làm gì có! Mà bữa đó cau Củ em có mần sinh nhật cho con Hồng nó cũng hổng chịu đâu. Nó nói nó chỉ có… ngày sanh tháng đẻ thôi (như trong giấy thế vì khai sanh đã ghi) chớ nó làm gì có… sinh nhật (cười hihi). Với lại củ Út em nói cho có dzậy chớ có làm sức mấy cau Ởi ở đó mà chịu. Em biết tính con Hồng mà. Nó hiền như cục đất. Hả? Ừ, thì hiền như nước mưa, được chưa? Anh nầy…
À, mà nè, nói nghe. (già họng). Con sáo…, ý quên, con nhồng tuần trước bị mắc mưa suýt chút nữa là ngũm cù đèo.
– (…)
Ờ, thì… của con Hồng chớ của ai? Tội nghiệp nó cưng con nhồng hết biết. Chiều nào con Hồng cũng xách lồng chim đem vô treo cạnh bếp, bữa đó hổng biết sao nó quên, mà đêm đó trời lại mưa mới chết. Mưa to nghen, gió lớn nữa. Ngộ một cái nữa là bữa đó mắc mớ gì mà cả nhà cũng quên trớt quớt con nhồng. Chắc số con nhồng bị… trời hành một đêm. (cười).
Sáng ra, như thường lệ con Hồng lui cui chụm lửa hổng nghe tiếng con nhồng “nhõng nhẽo” như mọi ngày, nó lấy làm lạ đưa mắt ngó lên xà bếp mới tá hỏa. Đúng lúc em dzừa xuống bếp nghe con Hồng buột miệng la “Trời đất!” đâm đầu chạy ra dzườn như ma rượt làm em cũng hết hồn hết dzía chạy theo coi dziệc gì. Té ra hồi hôm con nhồng bị bỏ quên ngoài vườn, mắc mưa lông lá ướt nhẹp.
Tội nghiệp con Hồng nhát thấy con nhồng đứng cú rủ trong lồng (hồi tối bị gió tạt rớt) nằm lăn lốc trên nền đất ẩm ướt, nó mau mau xách cái lồng chạy ù dzô bếp hơ lửa, khóc xụt xịt. Nói dại lỡ con nhồng chết queo… râu chắc cả nhà (trong đó có em) tiếc đứt ruột a! May mà nó còn sống. Thiệt phước ông bà nhà nó nghen.
– (…)
– Thì “nhà nó” là… con nhồng chớ nhà nào. Hỏi lãng nhách! Nghe kể tiếp nè!
Em nhớ lúc đó trời còn mờ đất nghe gà gáy te te sau dzườn. Tuy lo lắng, sốt ruột nhưng em dzới con Hồng dzẫn thay phiên ngồi hơ lửa ấp con nhồng đang run rẩy trong lòng bàn tay cho bộ lông mau khô. Áng chừng năm mười phút con nhồng bắt đầu cựa mình, xù lông vẫy vẫy, ngúc ngoắc cái đầu ngơ ngác ngó lên thấy em (lạ hoắc), dây qua thấy con Hồng nó ọ ẹ cất tiếng Út Hồng à…
Mèn ơi! Lúc đó anh mà có ở đó nghe cái giọng nghẹt mũi, iểu xìu, xì ra một chút dỗi hờn, than van, trách móc mà dẽo nhẹo của con nhồng Út Hồng à… anh mà hổng phì cười thì thôi. Ý nó trách nỡ bỏ người ta đêm hôm mưa gió ngoài trời lạnh muốn chết hà, may mà tui hổng chết à nghen, thiệt tình.
Thương cau củ lâu lâu em dia thăm, ở trong cái nhà mát rượi bóng cây này nhìn đâu cũng thấy bình yên, hạnh phúc quen rồi, dzậy mà bữa đó đụng chuyện con nhồng làm em một phen chới dzới. Ngó cái bản mặt bí xị chuyển qua tươi rói của con Hồng em mừng húm như ai cho quà bánh. Mà giá bữa đó cả nhà cùng thức vì chuyện con nhồng mắc mưa chắc em bị mệt tới ứ nhựa luôn à! Thiệt tình.
Ờ, mà thiệt tình chớ bộ giỡn chơi sao! Ngẫm đi ngẫm lại ở đời có nhiều cái thiệt tình quá Út Hồng à…
Phan Ni Tấn
Nguồn: Tác giả gửi


















