Hà Duy Phương
Giấc mơ cho anh
Sài Gòn mùa hè nhiều đêm mưa rất nhẹ
bên khung cửa sổ không buồn khép em nằm hứng những hạt mưa ve
lạnh mát ướt buồn nỗi nhớ anh
những hạt mưa đọng trên má em sao trong lành và dịu ngọt quá đỗi
em nhớ anh hơn bao giờ
giá như anh là mưa
những hạt mưa chạm vào em đêm nay…
không biết làm sao để cố mài những con chữ
cho ngôn ngữ rực ngời ánh sắc xuyên tim
em nằm vẽ lặng im bằng màu son của gió bằng màu mắt của mưa
em nằm vẽ ngu ngơ một cái chết khù khờ
dòng sông bầu trời và những ngôi sao bơi
có cô gái trầm mình nơi chân cầu Ô Thước
tiếng quạ thất thanh cánh gãy dọc hiên đời
cuối con đường ta không thấy nhau
nhưng bước dừng đã chậm
chẳng thể quay về
mưa uốn mình vẽ lên em giấc mơ nằm ngửa
Những vần Thơ rối
anh viết cho tôi những vần Thơ rối
rêu nâu cuộc tình mộ gió
ngày xanh cỏ
bài Thơ rối tựa tấm hải đồ
trao tay cướp biển
vạn dặm mịt mờ kho báu trăm năm
ai thả Thơ trôi trong tôi
cho rêu cất lời thủy táng
đêm qua tôi mơ giấc mơ mộ gió
bềnh bồng lăn/trôi trên con dốc đổ dài xuống rốn
nơi anh ngồi cách đấy một gang
rối vàng mơ ước
tôi về đây bên sông
trăng quá rằm nghiêng bóng
bài Thơ anh giấu chặt rối lòng tay
trên tán cây sơ ri con tắc kè ẩn nấp
đêm hoang nổi hứng thả vài tiếng kêu khan
tiễn đưa tháng ngày tróc nắng
thả những vần Thơ trôi trên sông
rối bời con nước
tôi thấy mình nâu rêu
phủ ôm cuộc tình mộ gió
lênh đênh rối ngày xanh cỏ
Hà Duy Phương
Nguồn: Tác giả gửi


















