Trần Khiêm
Rất đỗi tại vì
Ngậm chặt ngôi trường ở chỗ xa
Bài ca bánh vỡ hỏi thăm nhà
Cành lá tháng Ba đùn đẩy nắng
Đầu em rụng tóc để mọc hoa
Có những con đường xương cắm dọc
Có cặp con ngươi đựng bánh bèo
Trăng vàng bá cổ mồ vô chủ
Có một con mèo bụng đói meo
Dại dột không nhìn em rửa mặt
Từ khi đêm trộn lẫn vô ngày
Có một cành bàng xua đuổi trái
Xuống một đôi chân thèm ngón tay
Khúc gỗ ngô đồng xin xẻ nửa
Ẵm ra Thuận An tường giật mình
Đất đen áo kín và vai hở
Một cặp nhân tình bông cỏ may
Ôi! Có nhiều khi nắng lộng hành
Phơi đời lên đám lá màu xanh
Em khét thịt hờn không nấu nữa
Cùng tôi lơ lửng cầu Tam Giang
Muốn kể em nghe mưa Phú Nhuận
Cắn cỏ thời gian cũng đủ no
Bếp lò đỏ lửa thành phố bận
Ôm hận đi tìm chợ Đông Ba
Con đò có muỗi mòng mưng mủ
Có đủ trà xanh cánh mập mờ
Đường Trịnh Công Sơn có quán nhậu
Có cả chim lười cá mỏi lưng
Có cả câu thơ để gói lại
Một đùm tro trắng mặn mồ hôi
Mùa xuân lột áo ra mò hến
Bỗng nhớ bánh bèo mắm ngọt môi
Bỗng nhớ rằng tôi đã ở lì
Em thì có lẽ vẫn chưa đi
Chịu thôi, chợ Cống không người bán
Con đò mê sảng ruồi vo ve
Em ạ, hôm nay những con sò
Sợ hãi chuyến đò môi mỏng co
Vội bơi về đó, là nơi có
Trẻ chăn bò dưới nắng cực to.
Lịch sử lang thang
Tôi muốn vứt đời tôi vào trong cơ thể của các thứ
Nỗi buồn kinh điển nọ
Nhưng không hợp cạ – tôi không đủ
Sâu sắc – Tôi không đủ thành thực – tôi không đủ
Hiền lương – Tôi có thừa ngang ngạnh
Để diễu cợt chiếc bóng của tôi –
Nếu nó dừng lại.
Tôi muốn chào em trong một thực tế nọ
Như một quốc gia bị tách khỏi châu lục của hắn
Cứ thế mà nghĩ mình đang sống trong mơ…
Câu chuyện cổ tích của tôi
Từ một trí tưởng tượng thất bại – chỉ bao gồm toàn
Cơ thể con người
Uốn cong, kéo dãn, đàn hồi… Hoặc đứt ra thành nhiều mảnh
Cứ thế, ngồi mọc rễ
Mà nghĩ mình đang sống lang thang…
Món ăn khác của ngày
Có mùi gì như mùi cái chết
Sau lưng tôi, trước mặt em, quanh ghế đá
Chúng ta đang ngồi, ghì siết lấy nhau
Qua những nụ hôn nối tiếp
Có tiếng gì như tiếng xầm xì
Chen vào lời tình tự của chúng ta
Như lưỡi lê chen vào tim
Như nước mắt chen vào nước bọt
Anh cảnh giác em, bằng một nụ hôn mạnh bạo hơn
Nhưng em ngày càng tan thành nước.
Trần Khiêm
Nguồn: Tác giả gửi


















