Chu Thụy Nguyên
Khi nham thạch cuộn trào
Những hạt thóc thủy tinh
trải nghiệm
trên cánh đồng hừng hực lửa
sợi chỉ mút đầu cơn đau quặn.
Vuông đất các linh hồn
phất phưởng vỡ rạn lời nguyền.
Từng giấc mơ
cuối cùng bay vào lửa cháy vèo
Dúm dó khuôn mặt người,
dị dạng khuôn mặt thú.
Tiếng hí vang lồng lộng giữa trời
thét roi rướm máu cơn cuồng nộ.
Chùm trái nõn khóc mùa tươi xanh
Đáy biển vội dâng lên
Thói bội bạc ẩn hiện vô hình
tận đáy lòng ta nham thạch trào dâng.
Chiếc lá, chưa hẳn đã cuối cùng
cố gượng cười dưới trận cuồng phong …
Âm bản
1. Tôi
xếp giáp giũ bỏ
những lọn ngày
Mài nhọn hoắc
tham vọng
Xiết
ám muội
cơn rát bỏng
dục vọng.
2. Tôi
tô chuốc
tuyền những bóng ma
những con ngáo ọp
bên dòng người vô cảm
toan
đe nẹt
những giấc mơ
chạm đến mặt trời.
3. Và tôi
cố vẽ bóng mình
mải chẳng ra hình …
Rời khỏi nơi chờ đợi
Hàng cọ dường như vừa phẫn nộ cơn gió chiều
Tôi thấy mình vẫn trong đoàn du mục
Những tiếng gõ lên các gáo dừa ( đã cạo trọc )
thứ âm điệu gõ từ các hoang địa
Lắng nghe. Bỗng thấy mình hoàn toàn trần trụi
Các lời nguyền lần lượt lùi lại phía sau.
Móc trong túi nhặt lên thứ ánh sáng vừa được ban phát
phần lương thực của một ngày và một đêm
Tôi chờ được gọi tên dự phần
kẻ ăn mày trong cuộc hành trình xám
Nỗi lưu lạc bùi nhùi trong mớ hành trang oi mốc
Mỗi người lại tiếp tục gùi lấy trên lưng.
Tôi thấy mình nôn nóng chờ đợi chính mình
ở phía bìa rừng thuở nọ
nơi giờ này lũ sóc đang bắt cặp hoan lạc
Chúng vừa tiếp tục vừa lãng tránh những ánh mắt soi mói
Những cơn hoan lạc luôn nhân danh tình yêu
trên khắp hành tinh của sự sống
nơi con người thật sự luôn bất lực
trước chính con người …
Chu Thụy Nguyên
Nguồn: Tác giả gửi


















