Chu Thụy Nguyên
Bóng thu đầu non
Tôi giả bộ nhớ
cơn rét mướt mới đến ngoài kia (không xa)
Nom mình như kẻ nằm đây trốn nợ
còn giả bộ nhớ có lần mình thật túng quẫn.
Lá vẫn rơi
Lá dợm rơi
Lá chần chừ chưa muốn rơi
Lá lay lắt, cuối cùng vẫn phải rơi.
Tôi vẫn trả
Tôi toan trả
Tôi phân vân chưa kịp trả
Dẫu gì cứ lẫn khuất riết rồi cũng phải trả.
Mùa thu ươm chín trăng hoa
Mùa thu nhuốm màu nghê thường
(lũ nai vẫn còn ngơ ngác)
Đến tôi vẫn hoài ngu ngơ.
Bóng mây và bóng thu
gọi tầng không nhẹ cánh nâng hoàng hạc
Bóng tôi và bóng em
chiều hoang đường bóng lá…
Khúc khẩu cầm rêu tình
Thờ thẫn vòng tay khuya
cánh vạc lười nhác
bay trở về với chiếc bụng lép kẹp
trót lỡ đánh rơi lời tình.
Đêm cháy mòn
hai hàng cây còi xương bệnh hoạn
thương tích
nát bầm vành môi.
Thôi em
cơn thở dốc buồn thiu
Em có nghe khúc khẩu cầm chân phương quanh nơi hốc đá
nát lòng như lời thơ giả biệt ?
Gió cát
cứ liên miên nhắc gọi tên mùa rụng cũ
hay phập phồng trên từng nốt nhạc xám buồn
rơi tuột mặt rêu xanh ?
Bức ảnh trong lap top vẫn nhìn anh mỉm cười
hơn một lần anh khẻ gọi nàng tiên
Và vẫn tiếng khẩu cầm ấy bên kia sông
Sao cứ rưng rưng lồng lộng gió chiều ?
Khung cửa sổ tím cao cao phía nàng
bất giác ai mở toang ?
cho ta một lần ngắm trọn áo em bay
về thi khúc thiên đường
ngập tràn tiếng khẩu cầm rắc rơi …
Lại thêm một ngày mới
Tôi viết
Và tôi nguyện
Tôi cắn nhỏ từng con chữ
Và tôi nguyện
Đang đêm tôi ngồi kể với nửa trái tim
về một kiếp người không có thật
Và tôi nguyện
Mỗi lúc trông thấy tôi, mặt trời luôn đùa giởn
trên nóc nhà thờ con gà.
Và tôi nguyện.
Tôi tẩy trần. Tôi tắm táp suốt trong em
Và tôi nguyện
Em khóc trong hộp sọ tâm thần tôi
Và tôi nguyện.
Lửa thiêu đốt những nắm xương còn đang động đậy
Và tôi nguyện
Tôi hơn một lần lặp lại tôi yêu em
( Như lời nguyện hằng ngày )
Và tôi nguyện.
Cuối cùng
Tôi gặm lấy và tha em suốt theo tôi
bởi đôi hàm răng thống hối
Và tôi nguyện …
Những vòm cây mất ngủ
Đêm xuống khá chậm
quanh khu phòng mạch
chuyên
chữa trị bệnh tâm thần.
Những tán cọ quàng vai nhau
nghiêng đầu vào nhau
thầm thì lời tiên tri
đại loại nghe chúng cãi nhau, tuyền ngôn ngữ cõi trên.
Lũ bù mắt khiếm thị
Lảo đảo trên đường bay tìm ánh sáng
Tiếng một cành cọ cái vụt bật khóc
rấm rứt
( Nghe cứ như tiếng ai ngáy )
Vì chẳng thể vói tay tới
để xoay nửa mảnh trăng sáng lọt thỏm vào vũng tối
nó bảo trăng sáng quá nó ngủ không được.
Tiếng cành cọ đực hét lớn
“ Lão bác sĩ lùn tịt mới cho mầy lọ thuốc ngủ sáng nay đâu rồi ?”
“ Đồ tâm thần ! “
Tiếng vĩ cầm từ bụi rậm bỗng cất lên đau buốt
Cành cọ cái im bặt lắng nghe
nước mắt nó chợt ứa tràn xuống các tán lá
bên dưới tấm bảng hiệu “ Phòng Mạch Tâm Thần “ …
Chu Thụy Nguyên
Nguồn: Tác giả gửi


















