Trúc Thanh Tâm
Như sợi khói mong manh
Gởi hương hồn Nguyệt Lãng
Thơ thẩn chờ em bên phố hẹn
Gió lùa trong nắng, tóc bay nghiêng
Áo trắng nữ sinh Đoàn Thị Điểm
Cứ kéo chân ta xuống Ngô Quyền
Cái thuở tâm hồn chưa vướng bụi
Bạn bè gặp mặt cứ lai rai
Nhớ bến Ninh Kiều mùi bánh cống
Chảy mãi trong ta giấc mộng dài
Chiến tranh mỗi đứa đi mỗi ngã
Nhưng tình thân hữu vẫn chưa xa
Chén cơm manh áo đời trôi dạt
Những đứa mất đi, những đứa già
Đêm nay cũng lại mùa gió bấc
Vậy mà, đã bốn chục năm sau
Đời như sợi khói thành mây trắng
Nhớ Bến Tre, ly phê đá hôm nào
Bình Phước thân yêu mầy ngủ lại
Chưa về trên được cứ nghe kinh
Thằng Thoại, thằng Cang, tao nhớ mãi
Thời làm văn nghệ Thái Yên Chinh !
02.01.2014
(*) Thái Yên Chinh: Một bút hiệu trước đây của Nguyệt Lãng, chỉ những bạn bè thân thiết mới biết.
Mùa gió bấc
Khi mùa gió bấc tràn muôn hướng
Đời người ngắn lại, tuổi chồng thêm
Dòng sông thơ ấu trôi ra biển
Ta ngẩn ngơ trông phía đất liền
Thời gian chẳng đợi chờ ai cả
Xin chớ nằm mơ chuyện kiếp mai
Nghìn xưa cứ ngỡ nghìn sau tới
Trong tiếng cười giòn buổi sáng nay
Nghe trong nắng ấm hương của đất
Cỏ mềm sao cứ vướng bước chân
Dường như ai đó vừa rơi lệ
Đau nhói tim ta những giọt thầm
Quê hương mình mỗi nơi mỗi khác
Đi hoài chưa giáp một vòng xoay
Mở to đôi mắt chưa thấy hết
Đừng bao giờ thề thốt với ai
Và, có lúc lòng ta tự hỏi
Mình bước lên hay bước xuống cuộc đời
Khi đang được sống trên giả dối
Nhưng, chết là sự thật, em ơi !
Tháng 01.2014
Trúc Thanh Tâm
(Châu Đốc)
Nguồn: Tác giả gửi


















