Trần Vấn Lệ
Mấy hôm nay trở lạnh. Gió Santa Ana ngưng rồi. Tết, nhiều người đi chơi / nói cười trong rét mướt…
Cali trời bất chợt / có những ngày mùa Đông / tuyết trên núi như bông / đọng từng chùm nhật nguyệt…
Cali ít ngày rét…nên ít người co ro. Những ngày lạnh là thơ / không riêng mình tôi có!
Mẹ bế đứa con nhỏ / bé cười như đóa hoa…Tôi bất chợt nhìn xa / nghĩ ai cười như vậy!
Ôi mùa Xuân đứng dậy / kìa thảm cỏ bên đường. Màu xanh, màu yêu thương / cả bầu trời bát ngát…
Lời ca ai đang hát / Xuân về rồi đó em! Hai người yêu đứng yên / hai vòng tay siết chặt!
Vài người già lau mắt / chắc gió lạnh bay qua? Hay họ nhớ quê nhà / Tết này ra sao nhỉ?
Tôi cũng nhớ về Huế / xa biết mấy trời ơi! Nước sông Hương chảy xuôi / mướt bài thơ nón lá…
Ở đây là phố xá, ở đây quê người dưng, tôi bỗng nghe đau lòng / tiếng chuông Chùa nghèn nghẹn…
Bao nhiêu năm tôi hẹn / tôi có về được đâu! Thời gian cứ qua mau…và sông Hương cứ chảy!
Nếu bây chừ ai thấy / tôi buồn / hỏi có thương? Ngoại chắc đứng trong vườn / nhìn hoa cau sắp nở…
Huế ơi lòng tôi nhớ / nói với Huế mà thôi!
Ngắm em ngồi nhai khúc mía
Ngắm em ngồi nhai khúc mía, thương ơi là cái nhâm nhâm, thương ơi là hai hàm răng, ánh trăng Rằm soi sáng tỏ!
Em có khác chi con thỏ / nhai củ cà rốt kia đâu! Đôi mắt như mắt bồ câu, thấy muốn cúi đầu hôn quá!
Em làm gì anh cũng lạ…hình như do đó mình quen? Ban đầu anh không gọi Em, bây giờ thương hoài gọi mãi…
Cũng tại em là con gái / anh chê hết thảy giai nhân! Anh nghĩ em là vầng trăng, trăng Rằm, mặt em như Huế!
Nhắc Huế càng thương vô kể! Em sinh ra ở đó mà! Em lên Đà Lạt vì Ba / chuyển dời theo đường công chức.
Đà Lạt, đời anh có thật…gặp em từ một giấc mơ. Có ngày em sẽ nhai thơ…nhâm nhâm như sim anh cắn!
Em à, anh yêu em lắm, em làm gì anh cũng khen, ngoại trừ một điều: em ghen / em ghen mặt em hết Huế…
Bởi con sông Hương đầy lệ, và anh chìm trong sông Hương. Lúc đó trời chắc tà dương. Lúc đó chúng mình khổ sở…
Giống như…Quê Hương rời bỏ / sao lòng mình cứ yêu thương? Có một cây cầu Đoạn Trường / anh không muốn qua cầu đó!
Anh muốn em là con thỏ / trong lòng anh ôm, vuốt ve. Anh muốn em là trái me / trái me mới vừa chín dốt…
Em ơi tại sao em ngọt / anh thèm cắn mãi môi em!
Chiều một chút lạnh còn sót lại
Chiều, một chút lạnh còn sót lại. Áo choàng vai che chắn trái tim. Em biết mà…anh muốn nhắc em: Nơi em ở mùa Đông chưa hết!
Chỉ có Cali này thì ai ai cũng biết / mùa Đông qua hơn một tháng rồi đi. Có vài năm, mùa Xuân có về, rất nhiều năm thì trời hạn hán, như năm nay, năm thứ tám…không mưa!
Chiều, anh muốn làm một bài thơ / thật dễ thương cho người anh thương…không dễ / là em thôi, người em góc bể / để mình thấy nhau mờ mịt chân mây.
Anh biết em lại nhíu chân mày / lại trách móc anh làm thơ chi mãi / hai mươi lăm năm ăn cơm xã hội, hai mươi lăm năm thơ có chuyển gì đâu!
Em biết anh…sẽ lắc cái đầu! Anh cứ làm thơ vì không ai tố cáo. Xã hội cho anh chút nào cơm áo, xã hội cho anh tình nghĩa ở đời…
Hai mươi lăm năm nay, anh có bài học làm người: người yêu người, nếu không cho ai được tiền được bạc / thì chia nhau trái tim rách nát / giữ cho mình lòng trung hậu với ai…
Hai mươi lăm năm nay, quả thật là dài! Giấc ngủ ngắn, anh đìu hiu lắm chớ. Nhưng em à, anh không chê những lần ở đợ – ở đợ không công dù cố đấm ăn xôi!
Nhiều chủ báo cho anh nụ cười: “Ông có Thơ được báo đăng là ông có phước…bao nhiêu người muốn có tên không được! Ông khỏi trả tiền quảng cáo đăng Thơ!”.
Em em ơi, anh đáp sao bây giờ? Thôi…Cúi mặt. Khép bâu áo lại. Chút mùa Đông làm bàn tay tê tái. Vài năm nữa thôi, anh có chỗ về…
… chỗ anh về đúng nghĩa chỗ quê! Chỗ anh về, mình vẫn đầu non cuối biển! Thơ anh vậy, có làm em đau điếng / hỡi người yêu thương quá là thương!
Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi


















