Lại đêm đầu năm uống rượu một mình | Bài thơ đêm cuối năm | Đầu năm nhớ lại 17 năm tình lận đận

Posted: 07/02/2014 in Huy Uyên, Thơ

Huy Uyên

rot_ruou

Lại đêm đầu năm uống rượu một mình

Ly rượu vơi đầy uống đêm đầu năm
cớ chi rót thêm cay đắng
bỗng bơ-vơ sao quá nỗi lạ lùng
thôi hãy quên người chìm sầu theo năm tháng.

Tôi còn gì ngoài nửa đời phiêu lãng
trôi theo mây biết có ngày về
sống hoang-mê tôi muộn phiền Đà-Nẵng
để trao tới người biết hỏi trôi đâu?

Gởi nỗi buồn theo đám lá trên cây
bên ai dặm dài u-uẩn
đêm về gội mái tóc hong phai
em guốc mộc lang thang mưa nắng.

Tôi sờ râu dài thêm bao tuổi
nửa đời già cầm giữ cô-đơn
bạc trắng hiên sông xa xót chảy
hỏi người về chờ cho nước mắt tuôn.

Buồn hơn mặt trời chìm lặn bóng đêm
đem hong phơi xác thân người quằn-quại
em khỏa thân quanh tôi quá đỗi
dịu-dàng
em ru ngủ cạnh góc linh-hồn phố nhỏ.

Đêm trở dậy cùng trái tim bầm máu
những bông cải xanh-xao-chín-tới một thời
cầm trong em một cành mai héo úa
gắn trên môi chín sớm nụ cười trôi.

Tháng giêng-hai người ngậm cỏ qua sông
cõng tình nhân đi đầu trời cuối đất
chén rượu đêm nay còn lại một mình
trời ơi ! sao lòng chua nhạt.

Hỏi em còn ngày quay trở lại
mang theo người những vết thương xưa
sao hai ta nhìn mà không nói
bạc lòng chi em từ độ đó đến bây giờ.

Thôi đêm đầu năm
một mình và ly rượu
bỗng quạnh lòng nước mắt chạy quanh
vằn đậm ngang tim một trời tiếc nhớ
vội vàng chi em
gởi lại riêng ai một nghĩa trang buồn
rượu đã tàn và giấc mộng cũng lìa tan./.

(Đêm 1 Tết Giáp Ngọ)

 

Bài thơ đêm cuối năm

Đêm cuối năm đời buồn hơn dáng núi
dưới bóng hoàng-lan thắp dấu chân người
dĩ-vãng bỗng đâu quay về lầm lũi
ngoài trời mưa hoài rót khúc xuân trôi.

Thoáng hơi qua gió bỗng thở dài
em buồn bã một mình khép cửa
tấc lòng xa ai thương ai
mà đêm ba mươi bỏ lại vạn ngàn nỗi nhớ.

Mênh-mang trái tim người đơn lẻ
em quay về thắp nến sáng bên sông
con đò xưa đã ra đi từ đó
hạnh-phúc đời ai nghiêng treo tận lòng.

Có mãi nhớ nhiều năm tháng xa xưa
chợ tết chiều ba mươi bà con quê ngáp vặt
lòng lạnh căm xao chết giấc mơ
mưa cũng bay sầu
đoạn đời đặc đầy nghèo đau cơ cực.

Chiều-ma-trôi về đâu chiều ba mươi tết
hoa xuân sót lại dấu mặt bên đường
lỡ độ hồng nhung cúc vàng quít quất
cũng chết cùng chiều pha tím sắc sương. (*)

Se lạnh phủ đầy không gian cuối đông
dáng em đi nghiêng che cuối dốc
thuyền cũ xa lắm rồi
còn đâu mà đợi mong
đầu núi khuất chìm rặng cây đơn độc.

Tối ba mươi người ngồi bên cửa
em bây giờ như chiếc bóng mù sa
tôi đành đoạn chia trái tim hai nửa
đem trao
hỏi người kịp về đêm nay hay chưa?

Thôi em đành qua hết dặm đường
lòng trần đi về hai lối rẽ
tiếng pháo đâu đây nữa đêm
ngày xưa cũ sao mà buồn thế.

Nhớ em
cả đời tôi mãi đi tìm.

(1 Tết Giáp Ngọ)

(*) Tết năm nay hàng hoa ế độ từ Bắc chí Nam. Thật tội nghiệp!

 

Đầu năm nhớ lại 17 năm tình lận đận

Dấu trong ai mà mắt em buồn thế
em cầm tinh cú, quạ hồn đêm
đã khép đời nhau chua xót lệ
thương nhau phai mấy môi mềm.

Sao đêm không dài mà em ngủ mê
hồ dễ tôi một đời chìm ly rượu
đi mãi bên em năm rộng tháng dài
đêm về một mình
đứng dưới cột đèn khi mờ khi tỏ.

17 năm, 17 năm tình lận đận
khúc sông nào đò tình đưa em qua
để tôi mộng người thời hoang tưởng
phiêu lạc tình nguôi quên xót xa.

Gió quạnh hiu bờ xua ngang mặt đường
ai gởi sầu vào tim
cho người đầy tê tái
cuối trời khuất chìm mấy độ dương gian
người sương giá để không bao giờ quay lại.

Tôi bỗng thương em chiều cuối tuần đơn lẻ
về mà chi giây phút quá vội vàng
cầm tóc thả trôi sông ngã ấy
xa xót tim ai người vội vàng chôn.

Giờ em còn lối hoa mộng đi về
bàn chân trần qua một thời dại dột
tôi cháy lòng theo từng khúc đêm say
nhà người bên đường, rượu người đắng chát.

Em dấu chi tôi vạn lời hờn dỗi
có mơ sao ngày về ngồi lại bên em
“u-uẩn tình em chiều qua vội”
nhớ thương người mà có đâu quên.

Em dỗi hờn xưa cùng tháng năm
má hồng lung linh trời pha sắc nắng
chưa kịp xuân theo mấy mùa vàng
não lòng chưa? mà tim ai xót đắng.

Ru em bằng những giọng buồn
tôi khách lạ giữa thành phố lạ
mai kia xa em còn đợi không
hay bay đi như mây trời gió núi.

Đã 17 năm cách xa quá đỗi
mắt ai trông như tượng đá cuối vườn
sao không khóc như ngày xưa em nói
để nước mắt người chìm nổi theo sương.

Tôi trả về em những giấc mơ xưa
ngày trai trẻ mộng người thơ dại
chỉ một lần thôi hay đến bao giờ
hái nụ hôn đầu
để nhớ ai mãi mãi.

Khi xuân và chim ngang thành phố
đêm bỏ đi rót lạnh bao mùa
một mình em và con đường nhỏ
phai hết rồi ký-ức ngày xưa./.

Huy Uyên
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.