Nguyễn Đăng Trình
[nhà thơ Chu Trầm Nguyên Minh & tôi – gặp gỡ và chia xa]

Nhà thơ Chu Trầm Nguyên Minh (1943-2014)
1.
cách đây vài năm…
buổi sáng…
điện thoại reo… số lạ…
– a lô… xin nghe…
– phải Nguyễn Đăng Trình Thời Văn không?…
– dạ thưa vâng ạ!…
– Chu Trầm Nguyên Minh đây!…
– wow… lâu quá, anh! anh đang ở đâu vậy? anh khỏe chứ?…
– tàm tạm… đang ngồi với mấy anh em ở 64 Trần Quốc Thảo… Trình ra café với mình và anh em cho vui…
– quí hóa quá!… nhưng chắc phải hẹn anh lần khác vì em phải tới UBND phường có chút việc rồi!…
– vậy à?… tuần sau nhé!…
– ok…
– chào Trình…
– vâng, chào anh…
trước 1975, tôi đã đọc các tạp chí văn nghệ và đã gặp thơ văn của anh Chu Trầm Nguyên Minh bên cạnh nhiều tên tuổi đồng trang lứa với anh… nhưng chưa lần nào gặp mặt tác giả Lời tình buồn!…
mấy phút điện đàm ngắn ấy đã khiến tôi thật sự cảm động!…
2.
điện thoại reo…
– chào anh Chu Trầm Nguyên Minh… em ra ngay…
– ra nhé… anh cũng đang trên đường tới 64 Trần Quốc Thảo đây, lát nữa gặp…
trên đường tôi chỉ cố thử hình dung gương mặt và vóc dáng của một nhà thơ một nhà văn Chu Trầm Nguyên Minh qua giọng nói nhỏ nhẹ hiền lành mà không chút thắc mắc về mục đích cuộc gặp gỡ…
64 Trần Quốc Thảo không phải là một địa chỉ khó tìm mặc dù đấy là lần đầu tiên tôi đến…
quán khá đông… hình như không ít bạn bè tôi đang có mặt…
tôi giơ tay chào mọi người và tìm một bàn trống ngồi chờ anh…
khoảng 10 phút sau một người đàn ông ăn mặc đơn sơ nhưng rất lịch sự tay cầm vài cuốn sách xuất hiện trên lối đi…
và tôi nhanh chóng nhận ra anh Chu Trầm Nguyên Minh khi anh chìa tay… – Trình phải không?
– vâng, chào anh Chu Trầm Nguyên Minh…
tôi uống trà lipton… anh café đen…
– cậu biết tại sao anh nhận ra cậu không?…
– ?…
– vì mái tóc dài bềnh bồng lãng tử của cậu…
– cám ơn anh…
– vắn tắt thế này… hồi cậu và mấy anh em làm Thời Văn tôi có biết và theo dõi rất kỹ… muốn tham gia bài vở lắm nhưng suy đi nghĩ lại thấy chưa đến lúc… chừng thấy đã đến lúc thì Thời Văn của Trình lại đình bản!…
tôi nói:
– giá hồi đó anh góp mặt thì vui biết mấy… hầu như phần lớn anh chị em văn nghệ trước 1975 còn ở Việt Nam đều đã “tái xuất giang hồ” trên Thời Văn…
qua câu chuyện lan man không đầu không cuối nhưng rất vui… tôi nhận ra anh Chu Trầm Nguyên Minh rất tha thiết, thủy chung và gắn bó với văn chương, đặc biệt là anh rất quí mến bạn bè văn nghệ, không phân biệt trước sau, lớn nhỏ… anh chị em nào còn viết lách được là anh mừng thật lòng…
– tụi mình cần phải viết Trình ạ!… dạo gần đây cậu có vẻ lơ đễnh tôi thấy tiếc!…
tôi nói:
– cũng còn viết lai rai nhưng không mặn mà với báo chí trong nước nữa… thi thoảng gửi đăng trên một số web văn nghệ nước ngoài thôi anh ạ!…
– thế Trình có biết anh Nguyên Minh không?…
– dạ biết…
– vậy Trình cố gắng cộng tác với Quán Văn tụi mình cho vui nhé!…
– vâng, em sẽ…
3.
chuông điện thoại giữa anh Chu Trầm Nguyên Minh và tôi thi thoảng reng qua reng lại…
tôi có gửi bài cộng tác và đến dự buổi ra mắt Quán Văn duy nhất 1 lần tại nhà anh Nguyên Minh trên đường Nguyễn Trọng Tuyển…
sau đó vì nhiều lý do tôi có ý định ẩn cư nên đã nhiều lần “phụ rẫy” những lời mời họp mặt chí tình của các anh chị em Quán Văn như Trương Văn Dân, Ngô Đình Hải… đặc biệt thật đáng tiếc và cũng thật đáng trách là tôi đã không đáp lại trọn vẹn câu động viên thân tình “phải viết… phải viết… nghen Trình” của anh Chu Trầm Nguyên Minh!…
được cái là tôi vẫn thường xuyên đọc anh trên các web văn nghệ như xunau.org, luanhoan.net, thư viện sangtao…
và rất vui được biết anh có chuyến thăm viếng bạn bè văn nghệ Châu Âu khá ấn tượng và thú vị hồi năm ngoái…
sai lầm lớn nhất của tôi là vẫn tưởng không ai trong chúng ta [trong đó có anh Chu Trầm Nguyên Minh] đang… già!…
4.
sáng 20/02/2014…
lang thang trên fb…
bất ngờ trên tường người bạn nhạc sĩ Phan Anh Dũng dòng tin: nhà thơ Chu Trầm Nguyên Minh đã vĩnh biệt chúng ta!…
tôi và bạn bè văn nghệ cũ mới đang ngậm ngùi vẫy tay tiễn biệt anh đây!…
Nguyễn Đăng Trình
21/02/2014
Nguồn: Tác giả gửi

















