Nằm lại với hoàng hôn | Nếu mặt trời không lặn | Cà phê sữa

Posted: 10/03/2014 in Hà Duy Phương, Thơ

Hà Duy Phương

thieu_nu_chieu_thu

Nằm lại với hoàng hôn

Tôi hay thắc mắc tự hỏi
không biết mình sẽ làm gì với quãng đời tắt kinh?
Làm tình thì tình quá
Làm tội thì tội quá
Đày đọa bấy nhiêu cũng đủ rồi
Liệu có nổi?

Tôi muốn nằm lại với hoàng hôn
một ngày tôi không còn trẻ nữa
Nằm yên không trở mình
Không đợi đêm tới- ngày mới
Không nuối tiếc bẻ ngược mặt trời
Không cố trượt lùi khao khát
Chỉ nằm như thế
Bất động vào nhịp thở mênh mông
lần cuối

Tôi muốn lịm tắt ngay đỉnh đời
rực rỡ hoàng hôn

 

Nếu mặt trời không lặn

(cho người tôi đang yêu & kế tiếp…)

Có những ngày bỗng dưng tôi chán
Chán
– Chán
– Và chán
Mọi thứ đều nhạt nhẽo vô vị
Tôi thẫn thờ
chìm sâu trong mênh mông trống rỗng

Chán
– Chán đến độ không còn gì chán hơn
Tôi tiếp tục chán luôn cái chán của mình
Chán đến tận cùng
bủa vây trì trệ

Và rồi
trong khoảnh khắc thức tỉnh
Tôi sẽ cuồng điên vùng dậy
yêu thích hân hoan…

(Như một hiển nhiên
yêu rồi sẽ chán
Nhưng
phải yêu rồi mới chán
Phải có cái để yêu thì mới có cái để chán)

Khi sự chán đi đến tận cùng
tôi sẽ tìm cái và tìm cách để chán
Tôi sẽ yêu thương một ai đó
tôi sẽ yêu thích một điều gì đó
Càng có nhiều thứ để quan tâm
càng có nhiều thứ để chán

Liệu có chăng một ngày mới bắt đầu
nếu mặt trời không lặn?

 

Cà phê sữa

Trời ơi
Chẳng còn khoảng trống nào trong tôi
Yêu người qúa chật chội
Không thở nổi

Tôi như sống chỉ bằng một ước mơ duy nhất
lặp lại mỗi ngày
Ước-mơ-cà-phê-sữa
Chút đắng đót trầm nâu ngày tháng
Ngọt thơm hương môi

Anh ném chiếc ly vào tôi
Thủy tinh vỡ
Tôi và ước mơ chẳng vỡ

Tôi có thể ngậm sữa trong mồm
Và đưa lưỡi hứng từng giọt cà phê
rơi xuống
từ chiếc phin bốc khói

Đếch cần ly!

Hà Duy Phương
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.