Lê Thị Hạc Tiên
tôi bước đi
không thấy phố
thấy nhà
chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ [1]
mấy mươi năm về trước
ông Trần Dần, người làm thơ yêu nước
ngậm ngùi đi giữa thủ đô
đã nhận ra
những lá cờ đang khóc
lệ là mưa
là nhịp đập thì thầm
của hàng vạn trái tim đang nín thở
lắng nghe
tổ quốc chúng ta đang lột xác từng giờ
để tiến nhanh lên thiên đường
được vẽ ra
trong triền miên nhồi sọ
cờ pha máu
nhưng không mang hồn nước
người làm thơ
không phải đấng tiên tri
nhưng với trái tim
nhìn sự thật
chẳng khó gì
cảm nhận ra nỗi đau thương dân tộc
tôi
hôm nay
không là nhà thơ
cũng không chắc gì yêu nước
vẫn bước đi giữa thủ đô
giữa những thành phố
vươn mình
qua số phận đã nghìn năm nhược tiểu
sao lòng không đậu nổi một niềm vui
gắng mỉm cười
cũng không đè nén được ngậm ngùi
dù lá cờ
trên đầu
chung quanh
bao vây không gian ngột thở
ngày liền đêm
không còn mưa sa
tăm tối
mà chỉ trơ ra
những bạo tàn của quá khứ
những trơ trẽn dã man
đang tiềm ẩn thôi miên
vẫn bằng lá cờ nhuộm máu
lá cờ lai căng búa liềm chủ nghĩa
đồng chí
đồng tâm
đồng chủ đích độc tài
tổ quốc Việt Nam dân tộc hiền hòa
giàu nhân ái
nhưng vô cùng anh dũng
sắp đến lúc biểu tượng riêng của một vùng đất
Phúc Kiến bên Tàu phải cáo chung
giữa phố giữa phường bừng bừng kiến thiết
tôi bước đi
đã rất khác ông Trần Dần
ngoại trừ nỗi buồn
vẫn đang vấp dưới chân
sự nô lệ ngoại bang
đang mỗi ngày mỗi lớn
không rớt lệ thay mưa sa trên ngọn cờ pha máu
nhưng lòng tôi thật ray rứt xót xa
giữa tổ quốc mình
không tìm được mái nhà
có hơi ấm của tiền nhân xây đắp
giàu tâm sự, lời vụng về lắp bắp
lòng như mây
mây trôi nổi như sông
gió nào bay cho tình được phiêu bồng…
chút tài vặt tôi làm thơ chính trị
đó là câu là chữ của Trần Dần
một nhà thơ lẫm liệt Việt Nam
đã tỏ rõ được tình yêu nước
tôi không là nhà thơ
cũng không chắc gì yêu nước
lặp lại để nhắc mình
đừng vớ vẩn suy tư
sao lạ kỳ khi thảng thốt nhớ mình
là người Việt
chợt thấy buồn man mác
chợt muốn viết vu vơ
những vụng về rời rạc
có đủ mua vui thay hút thuốc như người ?
Lê Thị Hạc Tiên
cho mùa buồn tháng 4
[1] Nhất định thắng, Trần Dần
Nguồn: Tác giả gửi



















