Phan Thanh Cương
Chậu quê
Tặng anh Đổ Xuân Khẩn
núi đựng quê thành cái chậu
con đường bò đến chênh vênh
giọt mưa lăn tròn xuống núi
quê hình con mắt trông lên.
rửa xanh quê bằng ánh nắng
mù sương bay đụng hiên nhà
chổi quê quét bằng mưa bão
lòng tôi gởi lại phù sa
đôi tay cầm đời đã mỏi
rớt lòng tôi xuống đường đi
nhặt lên có hình cái chậu
chung quanh quê núi thầm thì.
ruộng vườn suối khe nổi nhớ
cho tôi mượn vẽ dáng quê
bao nhiêu sắc màu chưa đủ
nếu không còn ý muốn về
Sài Gòn 4.2014
Thoáng quê
nghé con gập ghềnh tìm mẹ
chắc chi mình nó chạy tìm
người về chạy qua vườn cũ
cỏ cây xa lạ đứng im
cuốc kêu nhát gừng lẻ bạn
chắc chi mình nó gọi bầy
người về vào trong ẩn giọng
tiếng lòng đo được bằng giây
rộn ràng con chim chột dột
cỏ tranh móc ngọn tre quê
cuối chiều vàng theo cái tổ
nhà xưa trắng buổi quay về?
Sài Gòn 04.2014
Tháng Tư
tháng tư úp bàn tay anh
dưới bàn tay ấy những vàng – xanh.
anh theo cây rừng mười năm lá rụng
em và trời cũ có thiên thanh?
tháng tư xưa, ngày đang chạy,
ngang qua nhau không kịp vẫy tay chào.
may cho em về trường nối lại những xôn xao,
có dẫm dấu chân anh ngày hôm trước?
ở rừng xa anh vẫn tin mình có được:
cát trường xưa vàng nỗi nhớ trong nhau,
con Sông Hàn còn biết những xưa sau,
chắc gì lặng im khi gã nông lâm tìm về nơi mới lớn.
biển Mỹ Khê mỏi mòn con sóng gợn
mây theo chiều, ta lạc hướng tương lai.
em ở đâu hàng dương tóc bay dài?
ưu tư thổi hòa âm cùng tiếng sóng.
anh tìm em giữa biển đời vô vọng
bóng chiều rơi tìm hướng mắt anh rơi
ta gọi nhau chao liệng cánh chim trời
xa xa biển lắt lay đèn tuổi nhỏ
anh vẫn biết những gì mình chưa có
úp bàn tay tình rớt cánh hoa hồng
mười năm tìm về có cũng như không
để những tháng tư trùng phùng giận tủi
gặp ngã ba quen, thật tình anh bối rối
biết thiên thanh em rộng phía bên chồng
anh trở lại rừng lá rụng hết chờ mong
Rụng xuống tháng tư, thành mùa vàng năm tháng…
Sài Gòn tháng tư 2010
Phan Thanh Cương
Nguồn: Tác giả gửi


















