Ước mơ | lãng quên | Bỗng dưng

Posted: 26/05/2014 in Hà Duy Phương, Thơ

Hà Duy Phương

thieu_nu_ngoi_mot_minh

Ước mơ

Mỗi khi bắt đầu ước mơ điều gì
Bạn biết rằng bạn đang đặt những viên gạch đầu tiên để xây nhà ngục
Ước mơ trói buộc bạn, giam hãm bạn
Như con tàu phải theo một đường bay nhất định cho từng điểm đến
Và, bạn chấp nhận !

Giờ đây
đứng trước một ước mơ với sự phong tỏa bắt đầu của nó
Tôi đâm hoang mang, sợ hãi
Vì sao lại thế ?
Tôi cần gì, tôi muốn gì ?

Sao ước mơ không thể là nhà nguyện
cho tôi mỗi ngày đến xưng tội và sám hối
Nhà nguyện của riêng tôi
trong bình yên tội lỗi ?

Ước mơ của tôi sao vẫn cứ là nhà ngục
chờ biệt giam tôi như một sự trừng phạt
Tôi cuồng chân chạy trốn
không khác gì một kẻ bị lệnh truy nã
Tôi không biết mình mắc tội gì
hay là tội dám-ước-mơ ?

Tôi trốn, tôi lại trốn vào Thơ
Một nơi cho tôi tự do và bình yên nhất
Một nơi cũng là ngục thất
Nhưng, chính tôi
sẽ truy nã
sẽ giam giữ
sẽ cai quản hoàn toàn
mọi ước mơ tôi

 

Lãng quên

“Em giấu gì nơi ấy? Trái phá?
Không, rượu!
Sao thế?
Ướt, kích thích, rất nóng và sẽ làm anh say!

Em muốn gì đêm nay?
Anh rót rượu!
Vào đâu?
Nơi anh có thể chứa đựng!”

Tôi đã đối thoại cùng lãng quên
đêm cuối tháng 3 oi nồng như thế
Nỗi buồn dịu dàng kéo lụa lê thê
mon men rập rình phủ lên ngày tháng mới

Tôi đâu phải chiếc kén treo cao hoài niệm
trên nóc đời hồn nhiên vọng tưởng
Tôi đâu phải giọt sương
kết tinh sau đêm chỉ có đất trời mới biết
Tôi đến từ khốc liệt
– nơi cội nguồn nước mắt
chối từ mọi lãng quên

Tôi quên tôi
Tháng 3 làm ơn nhớ hộ!

 

Bỗng dưng

bỗng dưng tôi bắt đầu lao đao những buổi chiều thứ 7…

chiều thứ 7, tôi và kim đồng hồ giẫm lên nhau
phin cà phê nhỏ những giọt không màu
tôi – loài máu trắng
chiều thứ 7, trăng lên trong tôi
lạnh tràn ảo giác chia lìa mất mát
ngày còn chưa tắt
sao tôi đêm?

chiều thứ 7, tôi cuồng im chờ đợi
chuyến xe thổ mộ chở bóng tối qua hồn
không có hoàng hôn – chỉ có những vùi chôn
thẳng dìm
ngột tối
trong rối gào vó câu tức gió
ngày còn chưa tàn
sao đêm mê?

khóe mắt tôi ứa tràn những giọt nước màu tro
cho Tình Yêu thứ 7 nào cũng vẽ lên gương mặt chiều-hư-không-tôi
dấu Thánh
chiều nay thứ 7, tôi muốn vẽ mình trên dấu-xám-lung-linh
chiều nay thứ 7, bỏ tôi ngồi một mình
chuyến xe thổ mộ đã băng ngang hồn
chở Tình Yêu đi lễ

bỗng dưng tôi bắt đầu lao xao những buổi chiều thứ 7

Hà Duy Phương
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.